Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 73: Bữa Cơm Này Hãy Cứ Ghi Sổ Của Tôi Đi





“Mẹ, rốt cuộc mẹ đang nói gì thế?"
Lương Niệm Huyền lúc này cảm giác như có một cơn đau đầu, cảm thấy mẹ mình càng nói càng quá quắt, đồng thời nhịn không được mà nhìn nhìn Cố Bách Thiên một cái, sợ anh ấy có suy nghĩ gì khác.
di di Trần Ngọc Lan vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm, rồi nói: "Làm sao nào? Trương Xuyên mời chúng ta ăn cơm, một bữa cơm thôi cũng tiêu hết mấy chục triệu đó, nó chạy xe cho người ta, đến khi nào mới kiểm đủ tiền và kiếm được nhiều tiền như vậy? Bây giờ con là phó giám đốc công ty rồi, sự chênh lệch không cần mẹ phải nói đúng không? Các con có thể sống chung được không?"
Lương Niệm Huyền lúc này cũng cạn lời, mẹ nói chuyện khó nghe, nhưng đều nói trúng vấn đề, đúng vậy, Cố Bách Thiên thật sự giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng tự sức CH
mình kiếm sống đúng là kém chút, dù cho cô không chê bai đối phương, nhưng sợ là bản thân Cố Bách Thiên sẽ cảm thấy áp lực, có thể đoán được sau này sẽ có rất nhiều mâu thuẫn xảy ra.
Nhưng cũng không nhịn được mà cố đáp trả, nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con tin tưởng Bách Thiên anh ấy nhất định sẽ nỗ lực làm việc!" Nói rồi, nhịn không được mà nhìn sang Cố Bách Thiên một cái, hy vọng anh có thể có thể hiện gì đó.
Nhưng Cố Bách Thiên vẫn cứ như người điếc không nghe thấy gì, vẫn như cũ lo ăn món ăn trong KCH
chén.

Lúc này Lương Niệm Huyền nhịn không được có chút muốn nổi điện.
"Hừ! cái tên phế phật này, ngày cả nói nổ cũng không nói được một chữ, con còn hy vọng nó làm được chuyện gì?” Trần Ngọc Lan càng nhìn càng tức, nhịn không được liền chửi.

Và lúc này, nhân viên phục vụ đi vào, cằm lấy hóa đơn chuẩn bị tính tiền.
“Quý khách, bữa cơm này tổng cộng là chín mươi tám triệu tám trăm tám mươi tám nghìn, ạ, quý khách là khách quen nên chúng tôi bớt một chút, chỉ nhận của ngài tám mươi tám triệu tám trăm tám mươi tám nghìn thôi ạ!”
Trương Xuyên đang hưng phần đứng dậy chuẩn bị tính tiền, nói cho cùng có thể khoe khoang trước mặt mẹ con Trần Ngọc Lan một lần, cũng đồng thời có thể đả kích một chút tên vô dụng bên cạnh.

Nhưng vừa nghe nói nên tám mươi tám triệu tám trăm tám mươi tám nghìn, ngay lúc này bỗng khựng lại, cả người nhịn không được mà cứng đó.
“Cô không phải là đã tính sai rồi đó chứ?" Trương Xuyên cả gương mặt biểu hiện không tin nổi.
Dù cho bữa ăn bàn này có vượt xa dự toán, nhưng dự tính như thế nào cùng lắm là trên mười triệu thôi.
Tám mươi tám triệu tám trăm tám mươi tám nghìn là chuyện quỷ quái gì?
Vương Mãnh rốt cuộc đang làm gì thế ?
“Dạ thưa quý khách không có tỉnh sai đâu ạ, ngài vừa rồi gọi một chai rượu đắt nhất ở tiệm chúng tôi, rượu vang đỏ được cất giấu từ đồi Maiton ở Bordeaux vào năm tám mươi hai ạ, hai mươi bốn triệu ạ, cho nên cộng lại, là tám mươi tám triệu tám trăm tám mươi tám nghìn a!” Nhân viên phục vụ vẫn cứ cười hi hi đáp.
“Cô điên rồi à? Tôi nói lấy loại rượu đắt nhất khi nào hả..." Trương Xuyên nói đến một nửa, nói không tiếp được nữa, vì đột nhiên nhớ lại, vừa rồi hưng phấn quá đúng là có nói một câu như vậy.
Quả thật là tự đào hố chôn mình!
Và lúc này đây, mẹ con của Trần Ngọc Lan cũng vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ là một bữa cơm lại tốn nhiều tiền như vậy?
“Hớ hớ...!cái đó, gọi quản lý Vương của các cô ra đây được KCH
không, tôi có chuyện cần nói với anh ta!" Trương Xuyên liền mở miệng nói, bây giờ nói anh ta ngay tại đây lấy liền hơn tám mươi triệu ra, anh ta nhất định là không thể lấy ra được liền, anh ta cũng mới về nước thôi, lại còn vừa mới mua nhà, trong tay quả thật không có nhiều tiền mặt như vậy.

Nhưng anh ta tin dựa vào mối quan hệ của anh ta và Vương Mãnh, tạm thời ghi số chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Qua một lúc sau, Vương Mãnh cười cười đi vào bên trong.

"Anh Trương, bữa cơm này ăn có hài lòng không a?"
"Hài lòng hài lòng!" Trương Xuyên cười ngại ngùng, liền kéo Nương Mãnh qua một bên, nhỏ tiếng nói: “Anh Vương, anh đang làm gì với tôi vậy, một bữa cơm thôi mà tám mươi tám triệu, anh muốn chơi chết tôi hả?"
“Người anh em, anh nói thật sự là quá vô lý rồi nhé? Bên tôi đã giảm giá cho người anh em rồi đấy, chẳng lẽ món ăn anh không ăn sao?" Vương Mãnh liền trở mặt, không vui nói.
Trương Xuyên không còn lời nào để biện minh, liên xua xua tay nói:" Được được được, tám mươi tám triệu thì tám mươi tám triệu, nhưng hiện giờ trong tay tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, anh ghi sổ cho tôi trước được không?"
“Rất xin lỗi, ông chủ lớn của chúng tôi đã nói rồi, từ hôm nay trở đi khách sạn Đằng Long của chúng tôi không chấp nhận ghi nợ nữa!" Vương Mãnh nghiệm mặt nói.
Trương Xuyên đó người ra giây lát, trời, Vương Mãnh này làm sao vậy? tại sao không cách nào thương lượng vậy nè?
“Xuyên à, có phải là có khó khăn gì không?" Trần Ngọc Lan nhìn thấy có gì đó không ổn, nhận không được hỏi.
“Không, không có khó khăn gì a..."
“Không có khó khăn? không có khó khăn gì sau anh còn đòi ghi sổ?" Vương Mãnh cười lạnh, trực tiếp nói lớn.

Mặt Trương Xuyên ngại đỏ lên.
“Xuyên ơi, tám mươi tám triệu, có phải con không lấy ra được số tiền này không? Dì nói cho con nghe nè, nhà của chúng ta cũng đang căng thẳng, nhiều tiền như vậy dì cũng không lấy ra được đó nhé!” Trần Ngọc Lan liền xua xua tay, giống như là sợ Trương Xuyên sẽ đòi tiền bà.
Lương Niệm Huyền không khách khí mà nhìn mẹ mình một cái, vô phương lắc lắc đầu, sau đó nói: "Hay là chúng ta chia nhau ra trả đi, tôi trả bốn mươi bốn, anh trả bốn mươi bốn, bốn mươi bốn, chắc là anh có mà ha?"
Trương Xuyên ngượng chín mặt.

Bốn mươi bốn triệu, anh ta cũng không thể lấy ra được, nói cho cùng mỗi tháng anh ta còn phải trả tiền góp căn nhà nữa, sống cũng căng thẳng lắm.
“Cái gì? Bốn mươi bốn triệu anh cũng không lấy ra được sao? Trời!” Trần Ngọc Lan tức đến há hốc mồm, không ngừng dùng tay để quạt mát, cảm thấy không biết dùng từ nào để nói, giận quát: "Cháu không có nhiều tiền như vậy, vậy mời chúng tôi đi ăn ở nơi sang trọng như thế để làm gì? Cái thẳng này, chẳng lẽ trong lòng không có dự tính hay sao? Thẹn cho mẹ cháu trước mặt dì còn khen cháu rộng lượng biết quan tâm, Xuyên à, cháu thật khiến dì thất vọng quá!"
Còn Trương Xuyên, bây giờ giống như là bị câm, gương mặt ngại đến đỏ cả hết cả lên, một câu cũng không thể nói thành lời.
Hôm nay thật sự là mất mặt mất đến cả dòng họ!
Và lúc này Cố Bách Thiên liền lắc lắc đầu, từ từ đứng dậy.
“Quản lý Vương, nếu như anh Trương đây đã không có tiền trả, vậy bữa cơm này hay là cứ ghi vào sổ của tôi đi!"
Lời này vừa nói ra, khiến cho những người có mặt ở đó, đều đồng thời kinh ngạc.
“Cố Bách Thiên, lúc này người còn bày trò cười gì nữa? Ghi vào số của anh? Anh nghĩ anh là ai? Tám mươi tám triệu, anh có nhiều tiền như vậy không?" Trương Xuyên đỏ mặt chửi người, anh ta tùy là không tính trước, nhưng không có nghĩa là chấp nhận cho Cố Bách Thiên leo lên đầu mình.
Hơn nữa là, tên nhóc này không phải là vô dụng sao, làm sao có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy chứ, đây rõ ràng là muốn lấy tiếng với mọi người.
“Thì đó, một tên vô dụng như anh, những lúc như thế này đừng gây thêm chuyện, tôi nói cho anh biết, Niệm Huyền của chúng tôi không thể nào lấy tiền trả thế cho anh đâu!” Trần Ngọc Lan liền vội vàng nói, dù sao đi chăng nữa Cố Bách Thiên cũng là con rể của mình, bà ta không muốn phải lấy số tiền đó ra từ nhà mình.
"Bách Thiên, thôi đi vậy, số tiền này vẫn là tôi trả là được rồi!”
Lương Niệm Huyền lắc lắc đầu, ngay tại lúc cô muốn lấy thẻ ra.
Đúng ngay lúc này, Vương Mãnh bỗng nhiên cười cười, hướng về Cố Bách Thiên nói: "Dạ vâng ông chủ, nếu như ông chủ đã mở miệng, vậy số tiền này sẽ ghi vào sổ cho ông chủ ạ!"
Động tác lấy thẻ của Lương Niệm Huyền liền đơ lại, Trần Ngọc Lan và Trương Xuyên cũng hết hồn mở to mắt, còn cho là bản thân mình nghe nhầm.
Chuyện gì thế này?
Vị quản lý Vương này lại thật sự là đồng ý cho Cố Bách Thiên ghi sổ, mà lại còn gọi Cố Bách Thiên là cái gì?
Ông chủ?
Cố Bách Thiên từ bao giờ đã trở thành chủ của khách sạn Đằng Long rồi?
"Anh Vương, anh không lầm đó chứ? Anh ta, anh ta là ông chủ khách sạn của các anh sao?" Trương Xuyên ngay lập tức la lớn, cảm thất là không thể nào chấp nhận sự thật này.
Phải biết là, khách sạn Đằng Long có vốn đầu từ đến mấy số tiền tỷ lận, cái tên vô dụng này làm sao lật người biến một cái, lại trở thành thân phận ông chủ mấy tỷ được chứ?
Mẹ con Trần Ngọc Lan cũng ngơ ra như thế, cảm thấy không thể nào tin nổi.

Cảm thấy nhất định là đối phương đã lẫn lộn rồi.
Nhưng Vương Mãnh cười cười, rồi nói: “Ông chủ của tôi, tôi có thể nhận nhầm được sao? Ông Cố hiện tại là Tổng Giám Đốc của khách sạn Đằng Long chúng tôi!”
Vương Mãnh nói xong, khom eo cúi người với Cố Bách Thiên, rồi từ từ lùi ra.
Lúc này, không khi có chút ngượng ngùng, Lương Niệm Huyền vội vàng nắm lấy cánh tay của Cố Bách Thiên “Bách Thiên, đây rất cuộc là chuyện gì thế? Sao anh có thể lạ là Tổng Giám Đốc của khách sạn Đằng Long chứ?"
Ánh mắt của Trần Ngọc Lan cũng thay đổi không giống lúc nãy nữa, nhìn về phía Cố Bách Thiên mắt sáng lấp lánh, không ngờ được rằng con rể phế vậy này cũng có cả khô trở mình.
“Ờ, không có gì, nhà hàng này, vừa mới bị Phong Đỉnh mua lại, bạn của anh muốn anh qua đây để làm ông chủ, giúp anh ta quản lý trước, ăn bữa cơm miễn phí bữa ăn hay đại loại thế, anh vẫn có thể làm được!" Cố Bách Thiên cười cười giải thích.
“Ô!” Lương Niệm Huyền bừng tỉnh, đột nhiên hiểu ra.
Nhưng sắc mặt của Trần Ngọc Lan có chút thất vọng, nhảnh mỗi lên không nhịn được nói: “Còn tưởng anh là cá khô mà cũng có thể trở mình, không ngờ là anh vẫn là đi làm công cho người ta thôi!"

Nói thì nói như vậy, nhưng tổng giám đốc của một nhà hàng năm sao, tiền thưởng cuối năm ít nhiều vì cũng mấy trăm triệu nhỉ?
Cũng có thể nói là hiện giờ Cố Bách Thiên so với Trương Xuyên cũng không hề kém, thậm chí là so với Trương Xuyên cao hơn một bậc.
Ưu tú của Trương Xuyên đột nhiên không còn nữa!
Với lại sắc mặt của Trương Xuyên bây giờ vô cùng khó coi.

Anh ta coi như là đã nhìn rõ, thì ra là cái tên Vương Mãnh và Cố Bách Thiên hợp lại phá anh ta đây mà.
Cố ý khiến cho anh ta xấu mặt trước mặt mẹ con Trần Ngọc Lan.
Bây giờ còn mặt mũi nào mà ở lại nữa, liền trầm mặt xuống im lặng đi về phía ngoài.
Hôm nay, anh ta ở trước mặt Cố Bách Thiên, có thể nói là thất bại hoàn toàn.
Sau này sợ là một chút cơ hội cũng không có nữa rồi, sau còn mặt mũi mà theo đuổi Lương Niệm Huyền nữa chứ.
"Haiz, Xuyên!" Trần Ngọc Lan còn đang định nói gì nữa, Trương Xuyên đã đi xa rồi.
Trần Ngọc Lan khoác tay lại, liếc Cố Bách Thiên một cái, hừ một tiếng, nói: "Anh đừng có mà đắc ý, đừng có nghĩ là trở thành tổng giám đốc của nhà hàng này rồi thì có thể có được sự chấp nhận của tôi, nhà họ Lương của chúng tôi là nhà giàu có! Một nhà hàng thì có là gì đâu.

Hơn thế nữa, so với anh họ của anh Cố Duy Hiện, anh còn kém xa lắm!"
"Mẹ! Bách Thiên đã rất nỗ lực rồi!" Lương Niệm Huyền không chịu được nữa, nhíu mày nói giúp cho Cố Bách Thiên.
“Làm sao, nói nó mấy câu, con liền không vui rồi hả? Hôm nay Dư Hình điện thoại tới, ngày mốt mới chúng ta đi ăn tiệc đầy tháng của cháu con đó! Con đừng có quên đó nha, năm đó nó đã bị đuổi khỏi nhà họ Cố! Con cũng không nghĩ xem, nhà họ Cố là gia đình như thế nào? Một vô dụng bị đuổi ra khỏi nhà như nó, con còn hy vọng nó khiến chúng ta nở mày nở mặt sau? Đến lúc đó mẹ của con còn bị mẹ của Cố Duy Hiên cười nhạo lên mặt!" Trần Ngọc Lan gương mặt phẫn nộ nói.

Thật ra bà ta ghét đứa con rể này, chủ yếu là do thân thế của Cố Bách Thiên.
Một tên vô dụng bị nhà Họ Cố đuổi ra ngoài, lại trở thành con rể của mình, nói ra ngoài thật sự là không ngẩng đầu lên được.
Với lại, bà còn cảm thấy không đáng thay cho con gái mình.
“Mẹ..." Lương Niệm Huyền không còn cách nào chỉ biết lắc lắc đầu, có chút lo lắng nhìn nhìn Cố Bách Thiên một cái.
Gương mặt của Cố Bách Thiên không biểu cảm gì, nhưng nắm đấm không nhịn được mà nắm lại.
Nhà họ Cố
Thấy tình hình, cũng đã đến lúc quay trở về rồi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.