Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 8: Xin Lỗi





Trên đường cái, chiếc Santana có vòng đời lâu nhất thong thả chạy trên đường.

Santana là xe dành cho người giúp việc đi mua thức ăn, tất nhiên người đang lái là Cổ Bách Thiên.
Lương Niệm Huyên vừa mới gọi về bảo anh đón Trần Ngọc Lan cùng đến tham gia cuộc họp đại cổ đông.

Bà cả nhà họ Lương chính là chủ tịch tập đoàn Lương Gia, bà nội Lương Niệm Huyên.

Hôm nay bà cụ gọi anh về, tất nhiên Cổ Bách Thiên bắt buộc phải đi nên và Trần Ngọc Lan cùng xuất phát.
Trần Ngọc Lan đại diện cho Lương Nhất Bá đến tham gia, bà ăn mặc trang điểm rất lộng lẫy, ngồi trên xe vẫn cầm hộp phấn dặm tới dặm lui và không hề quan tâm đến Cổ Bách Thiên.
Đằng nào bà cũng không ưa thì đứa con rể này, nếu biết lái xe chắc bà đã không ngồi cùng một xe với tên vô dụng này rồi.

"Cổ Bách Thiên! Cậu không biết đi mua bộ tây trang mặc cho đàng hoàng à? Cậu nhìn lại mình xem, Đô Đô nhà nuôi còn trưng diện đẹp hơn cậu!
Loại người như cậu chỉ biết làm cho con gái tôi mất mặt thôi!" Đi được nửa đường thì Trần Ngọc Lan không nhịn được nữa, bùng nổ.

Đô Đô chính là con chó Poodle nhà họ Lương nuôi, được chăm bắm và mặc đồ như mấy tên giàu sổi, sáng lấp lánh.

Trần Ngọc Lan đang muốn nói trong mắt bà ta anh không phải là một con người.
Cổ Bách Thiên biết rất rõ tính tình bà mẹ vợ này, anh không tức giận và cũng chẳng trả treo.

"Trưng cái mặt khó lường ra với tôi hả? Ha ha, cũng đúng thôi, mấy thằng vô dụng lấy đâu ra tư cách nổi giận? Thứ rác rưởi như cậu không xứng với con gái vàng con gái bạc nhà tôi, Tôi khuyên cậu nên chủ động ly hôn đi, chờ tới lúc nhận thư mời từ luật sư thì mặt mũi của ai cũng mất hết!" Thấy Cổ Bách Thiên chẳng ừ hử gì, Trần Ngọc Lan lại càng mạnh miệng.


Bà ta vỗ vào ghế trước: "Cậu lái xe bò hả? Đi chậm như rùa thế! Cuộc họp hội đồng cổ đông sắp bắt đầu rồi, cậu đừng làm lỡ mất chuyện quan trọng của con gái tôi, nhanh lên!" "Dạ thưa bác, bác ngồi vững vào nhé!" Cố Bách Thiên cong môi, lập xoay tay lái, đạp chân ga!
Vèo!
Im lặng kéo dài suốt cả đường đi vì Trần Ngọc Lan không có cơ hội để nói chuyện.

"Nôn!" Xe lái đến tòa nhà công ty Lương Gia, cửa xe vừa mở ra Trần Ngọc Lan đã nhào vào vệ đường nên thốc nôn thảo.

"Mẹ bị sao vậy?" Đúng lúc Lương Niệm Huyền đến và trông thấy bèn chạy vội tới.

"Mẹ, oe...!"Đồ khốn nạn! Anh đã làm gì mẹ tôi?" Lương Niệm Huyền quay lại trợn mắt nhìn Cổ Bách Thiên.
Anh vẫn bình tĩnh, thản nhiên đáp: "Chắc là bác gái đang trong thời kì mãn kinh nên hơi say xe, chút nữa về nhà tô sẽ nhờ đồng đội ở Đông Châu gửi một ít cao da lừa về đây cho bác tẩm bổ!" Lương Niệm Huyền dịu đi, cô dặn dò: "Lát nữa vào đó gặp bà nội, anh đừng có vạ miệng nói linh tinh biết chưa?" "Ừ, biết rồi!"
Mất rất lâu Trần Ngọc Lan mới khỏe lại, bà ta nhìn anh với ánh mắt muốn giết người nhưng cuộc họp hội đồng cổ đông sắp bắt đầu nên ba người vội vã vào trong.
Vào đến cửa thì bị bảo vệ chặn lại, quản lý an ninh nhìn Cổ Bách Thiên nói: "Tôi nay là cuộc họp hội đồng cổ đông của Lương Gia, chỉ có các cổ đông và đại diện được phép bước vào." "Anh ta là chồng tôi!" Lương Niệm Huyên căn răng nói ra thân phận Cổ Bách Thiên.

"Ồ? Đi lính về rồi hả, xuất ngũ luôn hay chuyển nghề?" Giọng nói chói tai vang lên bên kia.
Người đàn ông bước xuống từ chiếc Audi, cười cợt nói: "Hôm nay Lương Gia tổ chức cuộc họp hội đồng cổ đông, người ngoài như cậu chạy đến tham gia để nhờ bà nội sắp xếp cho một công việc hả? Nhưng tôi nói cho cậu biết, nhà họ Lương chúng tôi không nuôi thứ vô dụng!"
Cổ Bách Thiên nhíu mày, anh biết người này.

Lương Phúc, cháu đích tôn nhà họ Lương, ba năm trước anh từng gặp anh ta ở hôn lễ.

"Lương Phúc, hình như việc chúng tôi làm đâu có liên quan gì tới anh? Vả lại người gọi anh ta đến là bà nội!" Lời Lương Phúc nói khiến Lương Niệm Huyên khó chịu.

Dù sao ngoài mặt Cổ Bách Thiên vẫn là chồng cô.

"Cô bảo bà nội gọi nó đến?" Lương Phúc không tin.

Cuộc họp quan trọng là thế, sao bà nội lại cho một người ngoài đến tham gia được? "Đến thì cũng được đi, nhưng xem cách ăn mặc của nó kìa.

Cũng đúng, bây giờ nguồn tài chính của Vân Quang đang có một lỗ hổng lớn, chắc là không đủ tiền mua cho thằng vô dụng này một bộ tây trang chỉnh chu đâu nhỉ?" Lương Phúc cười mỉa mai.
Nhìn chiếc áo sơ mi trắng Cổ Bách Thiên đang mặc, mặt Lương Niệm Huyền đỏ ửng lên.

Tên này không biết đi mua bộ tây trang để thay rồi hằng đến hả? Mất mặt chết đi được! "Không cần anh phải nhọc lòng lo lắng, vấn đề của Vân Quang đã được giải quyết rồi!" Đối mặt với những lời châm biếm của Lương Phúc, Cổ Bách Thiên bình tĩnh nói.

"Đã được giải quyết?" Lương Húc giật mình.

Gần bốn mươi tỷ không phải là con số nhỏ, không ngờ Lương Niệm Huyền lại giải quyết nhanh như vậy!
Lương Niệm Huyên bên này khó hiểu nhìn Cố Bách Thiên, đúng là cô có nhận được tờ ngân phiếu gần bốn mươi tỷ nhưng sao anh biết?
Mặt Lương Phúc méo mó đến lạ, anh ta đang định làm cô em họ này mất hết mặt mũi trong cuộc họp hội đồng cổ đông nhưng xem ra kế hoạch đã thất bại: "Hừ, đúng là phụ nữ có tí nhan sắc cũng lợi ra phết nhỉ!"
Lương Phúc chợt "Lương Phúc, ý anh là gì?" Lương Niệm Huyền lạnh mặt.

"Khoảng thời gian ngắn như vậy, dù ngân hàng cho vay thì cũng không giải ngân kịp.

Nếu anh đoán không sai thì chắc là cô đã bám được ông lớn nào rồi chứ gì?" Ánh mắt Lương Phúc trắng trợn lướt dọc cơ thể Lương Niệm Huyên, cười khẩy: "Ha ha, cũng phải thôi.


Dạng chân ra lại chả mau..."
Bop!
Cú đấm từ trên trời rơi xuống khiến Lương Phúc lảo đảo.

"Rác rưởi, mày dám đánh tao?" Lương Phúc ôm mặt tròn mắt nhìn Cổ Bách Thiên.

Không ngờ thằng vô dụng này dám ra tay với anh ta!
Lương Phúc định giơ tay lên đấm trả nhưng Cổ Bách Thiên đã giữ chặt tay anh ta khiến Lương Phúc la oai oái.

"Mấy đứa bay đứng đó làm gì, mau giết chết thẳng cho này cho tao!" Lương Phúc hét gọi hai bảo vệ.
Cổ Bách Thiên quay đầu lại, đó là ánh mắt của sói.

Khoảnh khắc đó, hơi thở chết chóc ập đến khiến hai bảo vệ sợ ngã ra đất!
Lương Niệm Huyền giật mình cả buổi ba hồn bảy vía mới quay về.

Cảm giác kì lạ chợt dâng lên, dòng nước ấm áp chạy dọc qua tim cô nhưng Lương Niệm Huyên vội bình tĩnh lại, hét lên: "Cổ Bách Thiên, anh mau buông tay ra!"
Anh đi lính về nên đánh không hề nương tay, Lương Niệm Huyên sợ anh đánh chết Lương Húc.
Trần Ngọc Lan cũng vội kéo tay Cổ Bách Thiên ra: "Rác rưởi, mau buông tay ra! Buông tay ra! Anh em nó chỉ đùa với nhau thôi, cậu định lật trời hả?"
Trần Ngọc Lan cũng giận sôi máu nhưng chủ tịch yêu thương Lương Phúc nhất nhà, nếu bà biết nó bị người ta bắt nạt thì chắc chắn sẽ không để yên.

"Xin lỗi vợ tôi ngay!" Mắt Cổ Bách Thiên lạnh như băng, anh nhìn Lương Phúc nói.

Không hiểu tại sao tim Lương Niệm Huyền run lên khi nghe anh gọi mình là vợ, sau đó cô lại nổi giận.

Ai cho anh gọi cô như thế? "Tôi lặp lại lần nữa, xin lỗi!" Cổ Bách Thiên nói to hơn, ánh mắt tràn ngập vẻ chết chóc.
Lương Phúc rùng mình, lắp bắp nói: "Niệm...!Niệm Huyên...!Anh, anh sai rồi! Thật lòng xin lỗi!" "Được rồi bỏ đi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau vào thôi!" Lương Niệm Huyên cau mày giục.

Bấy giờ Cổ Bách Thiên mới bỏ tay ra, ba người nhanh chân vào tòa nha.

"Hừ! Rác rưởi, mày cứ hống hách đi.

Đến cái ngày Vân Quang sụp đổ và Lương Gia rơi vào tay tao thì để tạo coi mày còn hất mặt lên trời được nữa không?" Nhìn ba người bỏ đi, ánh mắt Lương Phúc trở nên độc ác.
Bị một thắng rác rưởi đẩm trước mặt tất cả mọi người, Lương Phúc không nuốt nổi cơn tức này!
Khi Lương Niệm Huyên vào phòng họp thì các cổ đông của Lương Gia đã tụ tập đông đủ
Sự xuất hiện của Cổ Bách Thiên thu hút rất nhiều ánh mắt.

Anh đi lính đằng đẳng ba năm ròng, không ngờ lại trở về vào lúc này.

Tất cả mọi người đều biết vị trí của anh ở nhà họ Lương, gọi cậu nghe cho hay vậy thôi chứ ai lại chả biết Cổ Bách Thiên đang ở rể
Tất nhiên, không ai xem anh ra gì.

Họ chấu đầu ghé tai xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại ném cho anh vẻ khinh thường.
Ngồi được một lát thì cụ bà gần bảy mươi tuổi ra chiều phúc hậu chống gậy bước vào cùng thư ký.


"Chủ tịch đến!" "Chủ tịch!" "Đông đủ cả rồi nhỉ, mọi người ngồi đi!" Bà cụ nhìn quanh, nói: "Cuộc họp hôm nay có hai vấn đề cần giải quyết...!Niệm Huyền, nghe nói gần đây Vân Quang xảy ra chút vấn đề, ngân sách đang thiếu hụt ba mươi lăm tỷ, đã sắp xếp đến đâu rồi?" Bà cụ kéo Lương Niệm Huyên ra trước.

Nghe có vẻ hiền lành nhưng ai cũng biết bà đang hỏi tội.

"Bà nội yên tâm, con đã xoay đủ tiền rồi!" Lương Niệm Huyền hơi buồn như vẫn đáp.
Bà cụ thoáng im lặng rồi chợt gật đầu: "Ồ, thế thì tốt rồi, tốt rồi! À phải, nghe nói chồng con về rồi hả? Nó đâu rồi? Để bà xem xem!"
Cổ Bách Thiên cô đơn ngồi trong góc phòng, vì anh không phải cô đồng nên không có chỗ ngồi nào dành cho anh cả.

"Cổ Bách Thiên, cút qua đây chào bà nội lạ lên!" Trần Ngọc Lan gọi anh như kêu chó.

"Con chào nội!" Cổ Bách Thiên thong thả đứng dậy lên tiếng chào.

"Ha ha, thằng Thiên thay đổi nhiều ghê.

Bà suýt không nhận ra cháu đấy.

Mấy năm nay cháu đi lính sao rồi? Đang ở cấp bậc gì đấy?" Bà cụ nhìn anh, cười hơ hớ hỏi.

"Tạm thời con đang xuất ngũ, không có cấp bậc gì!" Cổ Bách Thiên tỉnh bơ như cây cơ đáp.

"Ồ? Thế bên quân đội có sắp xếp công việc gì trong nhà nước cho con làm không?" Bà lại hỏi, nhưng nụ cười bây giờ trông hơi gượng gạo.

"Không có ạ, con đang chờ giấy chuyển nghề từ cấp trên!"
Xì xào!
Mọi người bùng nổ.

"Đi lính năm năm mà chưa lên nổi cái chức sĩ quan hả?" "Hình như người ta đi ba năm đã lên tới tiểu đội trưởng rồi đấy?" "Chẳng có hi vọng gì, vô dụng cùng cực!"
Nghe thấy tiếng bàn tán, Lương Niệm Huyền siết tay.

Cô thấy mặt mình bỏng rát, chợt cắn môi.

Mặt Trần Ngọc Lan cũng đỏ bừng, hận không thể đào đất chui xuống.
Thứ rác rưởi này, mất mặt chết đi được!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.