Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 87: Vụ Buôn Bán Ba Nghìn Tỷ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Được, được rồi!”
Bà cụ suy đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, vô phương mà lắc lắc đầu, gương mặt khổ sở xua tay nói: “Cứ làm theo Tổng giám đốc Dương đi, anh cho nhà họ Lương tôi mượn một trăm tỷ, nhà họ Lương chúng tôi cho ông năm mươi mốt phần trăm cổ phần!”
Dương Minh Viễn gật gật đầu, xua xua tay, bảo trợ lý đem hợp đồng vay mượn và hợp đồng chuyển nhượng cổ phần lấy qua, để cho bà cụ ký tên.

Bà cụ sau khi ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, lúc cấm lấy hợp động vay mượn có chút do dự, liên giao qua cho con trai mình.

“Nhất Bá à! Hợp đồng vay mượn này, hay là để con ký đi, vừa hay con có biệt thự, có thể lấy đi cầm cố!” bà cụ dùng khẩu khí ra lệnh nói.

Lương Nhất Bá ngơ ra một lúc.

“Mẹ, đó là một trăm tỷ..."
“Một trăm tỷ thì làm sao? Bây giờ mẹ chỉ có mình con là con trai, Lương Phúc bọn nó đều còn trẻ, chữ ký này, chẳng lẽ không thể do con ký sao?” bà cụ trưng mặt ra nói.

Nhưng do nóng vội bà liền thay đổi lại sắc mặt, vội vã nói: “Con yên tâm, hai ngày nữa đến ngày mừng thọ của mẹ, mẹ sẽ phân chia tài sản, đến lúc đó mẹ sẽ chia một phần thật vừa ý cho con!”
“Được rồi!”
Đối với lời nói của mẹ già, Lương Nhất Bá không hề có chút nghi ngờ.

Không còn cách nào mà lắc lắc đầu, liền phải ký tên vào hợp đồng vay mượn tiền.


Chữ này một khi đã ký, món nợ một trăm tỷ, đều là do ông ta phải chịu hết!
"Khoan đã!”
Đúng lúc này, Dương Minh Viễn xua xua tay, ngăn cản Lương Nhất Bá.

Lương Nhất Bá và bà cụ đồng thời nghi ngờ nhìn qua, không hiểu Dương Minh Viễn muốn cái gì.

“Một căn biệt thự, muốn cầm cố một trăm tỷ, sợ là không đủ.

Như vậy đi, một trăm tỷ này, lấy bốn mươi chín số cổ phần lại của nhà họ Lương ra thế chấp!” Dương Minh Viễn suy nghĩ, rồi mở miệng nói.

Người nhà họ Lương đều kinh ngạc, nếu như mà như vậy, chẳng phải một trăm phần trăm cổ phần của nhà họ Lương đều nằm trong tay Dương Minh Viễn sao? Nhưng người ta nói cũng không sai, bạn muốn mượn tiền, cũng phải lấy giá trị tương đương để thế chấp mà nhỉ?
Một căn biệt thự thật sự là không bằng được, nên chỉ còn cách lấy cổ phần ra thế chấp.

Bà cụ không muốn, nhưng cũng chỉ còn cách chấp nhận.

Hợp đồng sau khi đã ký xong, Dương Minh Viễn cũng không dây dưa, lập tức chuyển một trăm tỷ qua, bà cụ không chờ được nữa vội vã liên hệ với công ty Phong Đỉnh, một trăm tỷ còn chưa cầm nóng tay, đã chuyển vào tài khoản của Phong Đỉnh.

Chuyện đã hoàn thành xong, Dương Minh Viễn cầm theo hợp đồng, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Lương.

“Ngài Cổ, nếu không còn gì nữa, tôi đi trước đây!”
Lúc đi ngang qua, Dương Minh Viễn gật gật đầu, lời nói cung kính nói với Cố Bách Thiên.

Cái gì?
Ngài Cố?
Dương Minh Viễn lại gọi Cố Bách Thiên là ngài?
Tất cả người nhà họ Lương đều mở to mắt, cảm giác không thể tin
được!
Ngay cả bà cụ cũng ngây ra một lát, gương mặt cũng không nhịn được mà thay đổi
“Ừm, tôi tiễn anh!” Cố Bách Thiên không để ý ánh mắt của người nhà họ Lương, tiễn Dương Minh Viễn rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, bà cụ nhíu nhíu mày, sắc mặt biến đổi đôi chút, đột nhiên cảm thấy, hai người có lẽ chỉ là tình cờ quen biết.

Dù sao Dương Minh Viễn là nhân vật như thế nào chứ, làm sao có thể kết giao với kẻ vô dụng này?
Những người khác trong nhà họ Lương nhịn không được liếc một cái, cả bộ dạng khinh thường, duy chỉ có đôi mi thanh tú của Niệm Huyền nhịn không được mà nhẹ nhàng nhíu lại.


“Ngài Cổ, hôm nay biểu hiện cũng tôi có được không?” Dương Minh Viễn và Cố Bách Thiên đi qua bên đường cười hi hi nói, anh ta đến nhà họ Cố đương nhiên là nhận sự ủy thác Cố Bách Thiên, và còn một trăm tỷ này cũng là do Cố Bách Thiên bảo Trương Miên chuyển cho anh ta.

Mục đích của Cố Bách Thiên là lấy được cổ phần của nhà họ Cố.

Một trăm tỷ của hôm nay chẳng qua là tay trái chuyển qua tay phải, lại quay trở về trong túi mình.

Và kết quả sau cùng cũng vậy, còn chưa đợi tới lúc mở tòa, liền đi trước một bước đem cổ phần của nhà họ Lương nằm trong tay.

“Uh, không ngờ Tổng giám đốc Dương anh đây cũng là một diễn viên, sợ đây cũng là diễn bản chất thật của cậu nhỉ?” Cố Bách Thiên hứng thú nói.

Dương Minh Viễn có thể làm được đến bước ngày hôm nay, cũng là tích lũy từ kinh nghiệm của bản thân, cũng đã chảy qua một khoản thời gian bị phản bội.

“Ngài Cố chê cười rồi, à đúng rồi, buổi tối anh có rảnh không? Hay là cùng nhau ăn cơm đi, vừa hay tôi mang hợp đồng qua cho anh!” Dương Minh Viễn đột nhiên nói.

Trước mắt đang ở trước cửa nhà họ Lương, người đông phức tạp, đương nhiên không thể đưa liền được.

Cố Bách Thiên suy nghĩ rồi nói: “Hợp đồng tạm thời để chỗ anh trước đi, đợi đến khi tôi cần tôi sẽ đi tìm cậu!”
“Ngài Cổ, thật ra là còn có chuyện này, tôi nhìn trúng một chiếc bình sứ trên phố bán đồ cổ, màu sắc cũng không tệ, chỉ là có chút tì vết, có chút không chuẩn, hy vọng ngài Cổ đây giúp tôi xem xét!” Dương Minh Viễn nhịn không được mà nói.

“Phố đồ cổ?” Cố Bách Thiên ngớ ngớ, nhưng rồi cũng gật đầu, “Vậy cũng được, tối nay tôi đến tìm anh!”
Vừa hay lần trước muốn mua quà cho Lương Nhất Bá nhưng chưa mua được, anh ta cũng muốn đi thêm một chuyển đến phố đồ cổ, giúp Dương Minh Viễn xem bình hoa sứ chỉ là thuận đường.

Hai người đã hẹn xong thời gian, Dương Minh Viễn liền lên xe rời đi, và Cố Bách Thiên xoay người lại, vừa hay lại gặp Lương Nhất Bá một nhà ba người đang từ cửa đi ra.

“Anh quen biết Tổng giám đốc Dương?” Lương Niệm Huyền nhíu mày hỏi, đồng thời ánh mắt có chút nghi ngờ, không biết tại làm sao, cô cứ có cảm giác Dương Minh Viễn đến nhà họ Lương, là có liên quan đến Cố Bách Thiên.

Cố Bách Thiên cười cười nói: “Ờ, quen ở phố đồ cổ, giúp anh ta xem một món đồ cổ, cũng được coi là bạn bè!"
Lương Niệm Huyền nhíu nhíu mày, vẫn là không nhịn được mà có chút nghi ngờ.

“Đi thôi, về nhà trước!” Lương Nhất Bá than thở một hơi, sắc mặt không được tốt lắm.

Dù sau ngày hôm nay cổ phần của nhà họ Lương nằm trong tay người khác, thương hiệu sản phẩm mà ông ta sáng lập ra giờ đã trở thành món đồ trong lòng người khác rồi.

Bây giờ làm sao mà vui nổi chứ.

Nhưng dù sau đây cũng là kết quả tốt nhất.


“Nhất Bá, vừa rồi mẹ nói, sẽ phân chia tài sản tại bữa tiệc mừng thọ, không biết lần này nhà mình được bao nhiêu?”
Trên đường về, Trần Ngọc Lan vì chuyện này mà luyên thuyền than thở mãi một hồi, sau đó lại suy nghĩ đến vấn đề này.

Lương Nhất Bá nhíu mày, rồi nói: “Chia nhiều chia ít, mẹ tự biết cân nhắc,em lo lắng theo để làm gì!”
“Nhất Bá, coi anh nói chuyện kìa, sao em không lo được, anh đừng quên, công ty là do anh sáng lập nên, tài sản của nhà họ Lương này hơn một nửa là do anh gầy dựng, bốn mươi chín số cổ phần còn dư đó, bà nội dù gì cũng nên chia cho nhà chúng ta ba mươi phần trăm mới đúng?"
“Mẹ, mẹ đang suy nghĩ gì thế? Vẫn còn có anh hai và anh ba nữa, bà nội bình thường rất thích bọn họ, làm sao có thể chỉ cho nhà chúng ta nhiều vậy được!” Lương Niệm Huyền lắc lắc đầu nói, cảm thấy mẹ của mình thật sự là hoang tưởng quá rồi.

Lương Nhất Bá tùy không nói ra, nhưng thật ra trong lòng rất để tâm đến chuyện này, dù sau ngày tháng của ông ta không còn nhiều nữa, làm sao thì cũng phải để một ít cho gia đình của tụi nhỏ và người lớn trong nhà.

Nhưng ông ta tự hỏi bản thân cả một đời cống hiến cho nhà họ Lương, mẹ của minh tuyệt đối không bạc đãi bản thân mình đâu.

Suy nghĩ như vậy, trong lòng không còn khúc mắc nữa.

Cả nhà đã về đến biệt thự, buổi trưa cùng nhau ăn cơm xong, rồi ai lo bận việc người đó.

Buổi trưa, Lương Niệm Huyền hiếm khi rủ Cố Bách Thiên ra ngoài đi dạo, nói là muốn mua quà sinh nhật cho bà nội và ba, quà sinh nhật của ba còn dễ nói, vì Lương Nhất Bá không phải là người kén chọn.

Nhưng bà nội thì không dễ hầu hạ đâu, bà ấy rất chú trọng những chuyện như thế này, chọn này quà tặng của bà ấy phải chọn lựa đặc biệt tỉ mỉ.

Lương Niệm Huyền chọn cho Lương Nhất Bá một sợi dây nịt, cũng không phải là nhãn hiệu đặc biệt mắc, nhưng rất hữu dụng, nghĩ chắc ba sẽ rất là hài lòng.

Đến khi chọn quà cho bà nội, thật sự là có chú khó khăn.





.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.