Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 89: Bỏ Lỡ Một Trăm Triệu





“Ừm...!ông chủ Vương ra giá là mười bảy tỷ!” Dương Minh Viễn trả lời.
Nghe thấy con số này, những người xung quanh sửng sốt một hồi, sắc mặt lập tức thay đổi, dù sao con số này đối với bọn họ cũng hơi cao.
Không phải vừa có ai đó nói, đến hai hoặc ba trăm triệu là sẽ chấm dứt.
Mười bảy tỷ, ông chủ Vương thật máu nha!
Nhưng suy cho cùng đây là việc mua bán của người khác, bọn họ không tiện lên tiếng vào lúc này, tất cả đều phụ thuộc vào người mua.
Về phần ông chủ Vương, sắc mặt ông không khỏi có chút đỏ.

Thật ra ông ta cũng biết, một món đồ sứ có vết sẹo, cho dù có là tác phẩm của đại sư Đường Anh cũng không trị giá bằng này tiền.

Tuy nhiên, điều mọi người không ngờ nhất là Cố Bách Thiên đột nhiên lên tiếng vào lúc này.
“Tổng giám đốc Dương, nếu không anh nhường cái bình này cho tôi đi, tôi muốn dùng nó làm quà tặng tặng sinh nhật ba vợ tôi!”
Lời này vừa nói, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Tên này không phải là bị bệnh chứ?
Anh ta định mua một cái bình sử có vết sẹo, hơn nữa còn dùng làm quà sinh nhật?

“Ngài Cổ, ngài đây..." Dương Minh Viễn cũng hơi sững sờ, cảm thấy có chút khó hiểu.
Cố Bách Thiên cười: “Yên tâm, tôi sẽ không để anh chịu thiệt đâu, tôi trả cho anh một tỷ, coi như là phí chuyển nhượng!”
Nghe đến đây, mọi người nhất thời hóa đá.
Đây là tình huống gì?
Tên này không phải đầu có bệnh.

Mà là đầu óc anh ta bị úng nước! Không những muốn mua một cái bình sứ có vết sẹo, còn muốn trả cho Lý Minh Viên một tỷ phí chuyển nhượng?
“Tổng giám đốc Dương, anh đừng để bị lừa, tôi sợ rằng tên này được ông chủ Vương nhờ vả?”
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Dương, cái bình này cũng chẳng đánh bao nhiêu tiền đâu, anh đừng hấp tấp, nếu tên kia muốn mua thì anh cứ nhượng lại cho anh ta là được!”
Dương Minh Viễn là khách quen của phố đồ cổ, có nhiều người biết anh ta, lúc này bọn họ đang nhao nhao nhắc nhở Dương Minh Viễn vì sợ rằng anh ta sẽ bị lừa.
“Đi đi đi, nói bậy nói bạ gì đó? Ai nhờ vả, ai nhờ và?” Ông chủ Vương trợn mắt lên, nói: “Cái bình này đúng là có vết sẹo, nhưng cái gọi là đồ cổ, là do cá nhân yêu thích, có thể ngài đây đã nhìn ra chỗ đặc biệt gì đó của chiếc bình sứ này!”
Thật lòng mà nói thì ông ta cũng cảm thấy kỳ lạ, không biết não thằng nhóc này có bị co giật không mà sẵn sàng trả số tiền một tỷ làm phí chuyển nhượng cho Dương Minh Viễn, giá ông ta bán mới chỉ có mười bảy tỷ thôi!
Chẳng nhẽ cái bình này của ông ta thật sự có bí mật gì đó, chẳng lẽ là bảo vật quý hiếm?
Nhưng ông ta lại vứt bỏ ý nghĩ này ngay lập tức.

Bởi vì ông ta đã nhờ một người bạn giám định qua, chiếc bình này căn bản là một sản phẩm thất bại, giá trị không cao, hơn nữa người bạn kia của ông ta còn khuyên ông ta thanh lý cái bình này sớm đi, đừng giữ trong tay.
Vậy tại sao thằng nhóc kia còn muốn mua?
Ai biết được, có tiền tùy hứng, ngu ngốc!
Có rất nhiều người đến phố đồ cổ để kiếm chỗ tốt, nhưng không phải ai cũng may mắn kiếm được.
Khóe miệng ông chủ Vương hơi nhếch lên, nhìn thấy cái bình sắp được bán, trong lòng ông ta vui không tả được, chỉ muốn khua chiêng gõ trống ăn mừng!
“Ngài Cố, nếu như ngài thích, Dương Minh Viễn tôi đây không cần phí chuyển nhượng, dù sao thì tôi vẫn đang do dự cái bình này, nếu ngài thích thì tôi nhường nó cho ngài!” Mặc dù Dương Minh Viễn có chút nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn cười khổ.

Trình độ của Cố Bách Thiên như thế nào anh ta biết rất rõ ràng, anh ta biết Cố Bách Thiên chắc chắn đã nhìn thấy cái gì đó.

Nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy, anh ta không tiện nói ra.
Sợ ông chủ tăng giá ngay tại chỗ.

Cố Bách Thiên gật đầu, lấy di động ra chuyển khoản cho ông chủ Vương.
Về phía ông chủ Vương, điện thoại ông ta kêu tinh một tiếng.

Mười bảy tỷ đồng đến tay.
Đôi răng cửa của ông ta suýt chút nữa là vểnh lên trên trần nhà, cuối cùng cái cục nợ kia cũng đi rồi!
Những người khác không khỏi lắc đầu.

Trên đời này thật sự không thiếu người coi tiền như rác.

Con trai ngu ngốc của địa chủ!
Không ngờ anh ta thật sự mua lại cái bình có vết sẹo!
“Ngài Cố, chúc mừng ngài đã mua được một bảo bối quý giá, nhưng tôi không biết cái bình Mây Trôi Nước Chảy này có chỗ nào độc đáo, mong ngài Cố vui lòng chỉ bảo!” Lúc này Dương Minh Viễn đột nhiên lên tiếng, dù sao giao dịch đã hoàn tất, cái bình đã thuộc về Cố Bách Thiên, anh ta có thể thoải mái nói chuyện.
Cố Bách Thiên gật đầu, quay đầu nói với chủ cửa hàng: “Ông chủ Vương, ở đây có bút lông với mực nước không?”
Ông chủ Vương sừng sờ một chút, không biết Cố Bách Thiên muốn bút lông để làm gì, nhưng đây chính là đại gia nhiều tiền của ông ta nha, ông ta tự nhiên là rất vui vẻ, nói: “Có, tất nhiên là có, ngài chờ một chút, tôi gọi người mang tới cho ngài!” Nói xong, ông ta vội vàng bảo nhân viên đi lấy bút với mực nước tới.
Một lúc sau, ông chủ Vương đưa chiếc bút lông đã thấm đẫm mực nước cho Cố Bách Thiên.
Dưới ánh mặt của mọi người, Cố Bách Thiên xắn tay áo lên, thẳng bút nghiên cổ tay, xuống bút trên thần bình, thêm vài nét lên chữ
Bút pháp cứng cáp mạnh mẽ, khác nào rồng bơi vẫy đuôi, tất cả mọi người không nhịn được thầm gật đầu, không nói những chuyện khác, chỉ riêng vài nét bút này, không có bản lĩnh mười năm hay tám năm thì không thể viết ra được.
Mà khi Cố Bách Thiên thu bút lại, hai chữ trên thân bình nhất thời liền thay đổi hình dáng.
Hai vết tích [rs] ban đầu đã biến thành [Trăng Gió]
“Chuyện này...!sao có thể?”
Tất cả mọi người không nhịn được trợn to đôi mắt, một vẻ mặt trợn mắt ngoác mồm.
Không ngờ chỉ vài nét bút của Cố Bách Thiên vậy mà biến chữ sai thành ý nghĩa khác.
Quả thật là có loại cảm giác biến thứ tầm thường thành thần kỳ.
Mà Cố Bách Thiên lúc này cũng từ từ há miệng lạnh lùng nói: “Hai vết tích [cc] này cũng không phải vẽ vời gì, mà là một đôi đổ chữ.

Lấy ý nghĩa trong câu “Trăng gió vô biên”.

Đại sư Đường Anh từng viết trong tự truyện ở tuổi già: “Lưu luyến một mình nghe chuông mộ lạnh, trắng gió vô biên nhớ người về.” Chiếc bình Mây Trôi Nước Chảy này, là lúc đó ông ấy làm vì kỷ niệm một người bạn thân đã mất, hơn nữa là tác phẩm cuối cùng lúc tuổi già – (Người về).
Người về !
Cái tên này, nặng nề đập vào trong lòng mọi người.
Người hiểu biết về sứ Hoa Lam đều biết, ba tác phẩm đỉnh cao của cả đời đại sư Đường Anh là “Phía Tây”, “Gác Hồng”, “Người về”.

Tung tích của “Phía Tây” và “Gác Hồng” đều đang nằm trong tay người có tiếng.

Mà chỉ có “Người về” này vẫn chưa từng xuất hiện trên thế gian.

Hơn nữa có thể nói là tác phẩm cuối cùng.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay vậy mà nhìn thấy ở đây.

Tất cả mọi người không nhịn được há to mồm.

Nếu như đúng như cậu trai trẻ này nói, cái bình này thực sự là “Người về..."
Vậy cũng là tác phẩm có một không hai trên thế gian.
"Người...! Người anh em nhỏ, cậu không nói đùa chứ? Cậu nói cái bình này là tác phẩm cuối cùng của đại sư Đường Anh, "Người về”.

Hơn nữa chữ bị lỗi này cũng không sai?” Vẻ mặt ông chủ Vương đặc biệt cứng ngắc, vô cùng khó coi, dường như để lỡ mất cả trăm tỷ.
“Ngài Cố, ngài xác định không nhìn nhầm?” Dương Minh Viễn cũng không nhịn được có hơi kích động nói, nếu như lời Cố Bách Thiên nói đều là sự thật, vậy giá trị cái bình này nhân lên không biết bao nhiêu lần.
Cố Bách Thiên gật đầu khẳng định, nói: “Tôi tin chắc không nhìn lầm, cái bình này quả thật là “Người Về”.”
Ồ!
Lần này mọi người hoàn toàn sôi trào!
Đây chính là bình Mây Trôi Nước Chảy, nếu như không phải có “khuyết điểm nhở”, lại thêm sự xuất hiện của “Trời Quang Sau Mưa”, ít ra đã hơn bốn mươi tỷ.
Hơn nữa còn là tác phẩm của đại sư Đường Anh, ít nhất trị giá hơn trăm tỷ trở lên.
Nếu như lại thêm tác phẩm độc nhất “Người về”, giá cả kia ít nhất phải tăng gấp hai đến ba lần.
Sáu trăm tỷ.
“Không, tôi không tin.” ông chủ Vương mạnh mẽ lắc đầu, gương mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.