Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 92: Ba Con Đều Quỳ





Ngay lúc buông tay ra, Cố Bách Thiên đã đánh vào tâm mạch của Triệu Khang.

Cho nên lúc Triệu Khang bay lên không trung đã ngừng thở ngay lập tức.

Ngay cả một tiếng kêu cũng không phát ra được.

Cố Bách Thiên nhìn bóng người rơi xuống vào bóng tối, trong mắt không có chút rung động nào.

Trên chiến trường, số người anh đã giết nhiều vô kể.

Đã sớm xem như là cỏ rác!
Người dám có can đảm tổn thương người thân của anh, tổn thương vợ của anh.

Chắc chắn phải giết
Không có bất kỳ quy tắc nào có thể ngăn cản!
“Đừng, đừng mà! "

Phía sau lưng truyền đến tiếng Lương Niệm Huyền nói mở, lúc này Cố Bách Thiên mới lấy lại tinh thần, xoay người lại, trong mắt chỉ còn là tình cảm dịu dàng và sự đau lòng.

“Vợ, anh đưa em về nhà!” Nói rồi ôm vợ mình đi ra ngoài.

Mà lúc này trong hành lang, bọn người kia vẫn ngã vật xuống đất không dậy nổi, vừa rồi lúc Huyền Danh Quyết của Cố Bách Thiên bộc phát, bọn họ đứng ngay bên cạnh, tất nhiên không có cách nào đề phòng, cơ thể bị cương khí va chạm, không khác gì bị tàu đâm vào người, tạo thành tổn thương không thể hồi phục.

Chỉ sợ không có cách nào tỉnh lại được!
Mà Lương Phúc ở xa xa chỉ bị ảnh hưởng ba phần, lảo đảo bò lên, thấy Cố Bách Thiên đi tới, trên mặt lập tức lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng tựa vào vách tường nhón chân lên, chỉ hận không thể chui vào vách tường trốn.

Lúc nãy giống như là nổ bình ga, mặc dù anh ta không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng bằng trực giác anh ta biết chuyện này có liên quan đến Cố Bách Thiên, tên này tám mươi phần trăm là có công năng đặc biệt nào đó, thật sự quá dọa người!
“Nể tình anh là anh họ Niệm Huyền, hôm nay tha mạng chó này cho anh! Nhưng nhớ kỹ cho tôi, về sau yên lặng mà làm người, còn dám làm chuyện không bằng súc sinh như thế, tôi sẽ xử luôn mạng chó của anh!
Lúc đi ngang qua Cố Bách Thiên lạnh lùng nói một câu, sau đó ôm Lương Niệm Huyền đi xuống tầng dưới.

Lương Phúc nhịn không được giật mình, thấy Cố Bách Thiên đã đi xa, lúc này mới không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức ánh mắt liền trở nên độc ác.

“Mẹ nó, tên vô dụng như mày có gì tốt mà lên mặt! Để cho mày đắc ý hai ngày đã, chờ đến tiệc mừng thọ của bà nội, tuyên bố để cho tao năm quyền nhà họ Lương, tao nhất định sẽ đuổi cả nhà mày ra khỏi nhà họ Lương!” Lương Phúc lạnh lùng nói một câu.

Mà ngay lúc này.

Một hàng xe với Rolls-Royce dẫn đầu, dừng đỗ chỉnh tề trước cửa khách sạn Thiên Đường, ba con Từ Hải Phong sắc mặt u ám đưa theo người đi thẳng vào sảnh lớn khách san.

“Chủ tịch, ngài tới rồi, ngài phải làm chủ cho tôi, Dương Minh Viễn, anh ta dám dẫn người đến phá khách sạn của tôi, còn làm bị thương người của chúng tôi!” Trương Bằng vội vàng chạy tới cáo trạng, chỉ vào Dương Minh Viễn hét to.

Từ Hải Phong nhìn thoáng qua lan can vỡ vụn, cùng với khuôn mặt in nguyên dấu tay của quản lý, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhìn về phía Dương Minh Viễn, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Dương, người ta nói nước sông không phạm nước giếng, việc ngày hôm nay có phải anh nên giải thích cho tôi hay không?”
Lợi nhuận của khách sạn Thiên Đường rất cao mà lại thường xuyên tiếp đãi khách quý, Từ Hải Phong vô cùng xem trọng, lúc này tất nhiên là muốn nghe một lời giải thích.

Sắc mặt Dương Minh Viễn có chút xấu hổ nói: “Chủ tịch Từ, là như thế này, vợ của một người bạn của tôi xảy ra chuyện ở chỗ của ông, chuyện khẩn cấp, tôi cũng là bất đắc dĩ, thật sự đã làm phiền rồi!”
Lúc nãy Cố Bách Thiên hỏi Trương Bằng vợ mình ở đâu, anh ta đã đoán chắc bảy tám phần sẽ xảy ra chuyện này.

Tám mươi phần trăm làm vợ của ngài Cố đã xảy ra chuyện!
Cho nên dù có đắc tội với Từ Hải Phong, anh ta cũng bất chấp.

“Tổng giám đốc Dương, anh cũng không nên nói lung tung, khách sạn Thiên Đường của chúng tôi an toàn hàng đầu thành phố, vợ của bạn anh xảy ra chuyện thì liên quan gì đến chúng tôi, anh rõ ràng là đang ngụy biện!” Trương Bằng không buông tha hét to.


Từ Hải Phong cũng không chấp nhận lời giải thích này, mặt mũi vẫn bình tĩnh.

Mà lúc này, trên bậc thang truyền đến tiếng bước chân trầm thấp cộc cộc.

Tất cả mọi người đều không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy một người thanh niên dáng người thẳng tắp, đang ôm một người phụ nữ đang ngủ đi từ trên cầu thang xuống.

Trương Bằng cười lạnh một tiếng, vội vàng tiến lên hai bước chỉ vào mũi Cố Bách Thiên mà mắng: “Tên nhóc, con mẹ nó mày không phải lên mặt sao? Chủ tịch của bọn tao tới rồi, lần này mày nhất định phải chết!”
“Cút!” Cố Bách Thiên lạnh lùng phun ra một chữ, đằng đằng sát khí.

Trương Bằng bị dọa đến mức vội vàng lùi lại, nhưng nghĩ đến việc ba con Từ Hải Phong đã đến, còn cần gì phải sợ tên nhóc này?
Lại bắt đầu vội vàng hét lên: “Tên nhóc, mày đừng có mà lên mặt! Tao nói cho mày biết mày xong rồi! Nếu hôm nay tao không đánh gãy hai chân mày, tao con mẹ nó không tên Trương Bằng nữa!”
“Chủ tịch, đúng là tên nhóc này, không những làm hỏng thang cuốn của chúng ta còn dám đánh người, ông tuyệt đối không thể tha thứ cho cậu ta! ”
Trương Bằng nói xong, cảm giác sau lưng hình như không ai đáp lại, lập tức sửng sốt một chút, nhịn không được quay đầu lại.

Ngay lập tức biểu cảm cứng đời
Bởi vì lúc này anh ra nhìn thấy ba con Từ Hải Phong vậy mà cùng nhau quỳ xuống đất, cả người run lẩy bẩy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chuyện này là như thế nào?
Đường đường là Từ Hải Phong chủ tịch tập đoàn Vạn Long, ba là người đứng đầu thành phố Lâm Hải, vậy mà lại cùng con trai quỳ xuống??
Mà ba con Từ Hải Phong lúc này trán đầy mồ hôi lạnh, cảm giác sau lưng cũng lạnh vô cùng.

Hóa ra bạn mà Dương Minh Viễn nói lại là cậu chủ!
Vợ của cậu chủ xảy ra chuyện ở Thiên Đường?
Cái này mẹ nó chứ là đang đòi mạng ông ta sao!
“Cậu, cậu chủ, tôi không biết vợ của ngài lại xảy ra chuyện ở khách sạn của chúng tôi, đều, đều là lỗi của tôi, xin ngài trách phạt!” Từ Hải Phong ớn lạnh nói.

Kể cả việc này không liên quan gì đến ông ta, nhưng xảy ra trên địa bàn của ông ta, ông ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!
Lúc này không dám ngụy biện chút nào!
“Cậu chủ, khách sạn Thiên Đường là tôi đứng tên, việc này không liên quan gì đến ba tôi, nếu ngài muốn xử phạt thì hãy xử phạt tôi đi!”
Từ Thiên Thành cũng run rẩy mở miệng, mặc dù bình thường bất cần đời, nhưng lúc này cũng là người con hiếu thảo.


Cậu ta nghe ba mình nói, người trước mặt này kể cả khi ông nội còn nắm quyền, cũng chỉ là quan cửu phẩm tép riu trước mặt anh ta.

Có thể nói là chỉ cần một câu cũng đã hủy diệt được nhà họ Từ bọn hån!
Nếu vợ của cậu chủ không có chuyện gì thì còn được, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cậu chủ giận chó đánh mèo xuống, chỉ chỉ sợ nhà
họ Từ bọn họ sẽ tai họa ngập đầu!
Mà lúc này Trương Bằng đã hoàn toàn ngơ người, ngồi liệt trên mặt đất, thở cũng không dám thở mạnh.

Người trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai?
Là ai mà có thể làm cho ba con nhà họ Từ sợ hãi như vậy? Giống như dân chúng bình thường lúc nhìn thấy Hoàng đế vậy!
Chẳng lẽ thật sự là như thế?
Dương Minh Viễn cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Anh ta vẫn cho rằng Cố Bách Thiên được ông lão Hà nhìn trúng chủ yếu là bởi vì có ơn với nhà họ Hà, nhưng lúc này có vẻ như chuyện không phải như vậy.

Dù sao thì ba con nhà họ Từ cũng không sợ nhà họ Hà mà lúc này lại biểu hiện như vậy.

Có thể biết rằng bối cảnh thật sự của ngài Cố là không thể tưởng tượng nổi.

“Đứng lên đi, may mà vợ tôi không có chuyện gì!”
Mà lúc này Cố Bách Thiên đã đi từ trên cầu thang xuống, từ tốn nói.

Nhưng biểu cảm cũng không ôn hòa chút nào.

May mà vợ mình cũng không có việc gì, nếu không nhà họ Từ sợ là cũng không chịu được cơn thịnh nộ của anh!
Chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, toàn bộ khách sạn Thiên Đường sẽ bị san phẳng!
Mà ba con nhà họ Từ nghe vậy cũng không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.