Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 96: Múa Rìu Qua Mắt Thợ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Được, chú Lương, cháu đi trước đây, cháu chờ tin tức của chú!"
Trương Xuyên cũng không thúc giục Lương Nhất Bá, nhưng sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Lương, khỏe miệng cười lạnh một tiếng.

Có thể nắm chắc bao nhiêu phần trăm, trong lòng anh ta cũng không rõ lắm.

Nhưng anh ta cũng không quan tâm.

Bởi vì hiện tại chỉ có nhờ Lương Nhất Bá mới có thể đến gần Lương Niệm Huyền một chút.

Đây là cơ hội duy nhất!
Buổi chiều, Lương Niệm Huyền nghỉ ngơi xong thì gọi Cố Bách Thiên cùng ra ngoài, bởi vì ngày mai mừng thọ bà nội, ngày hôm qua đã không thể chuẩn bị quà tặng nên thừa dịp buổi chiều có thời gian chạy đi mua quà tặng mừng thọ cho bà nội.

Lương Niệm Huyền biết bà nội và ba giống nhau, cũng thích sứ Hoa Lam nên cô và Cố Bách Thiên đi tới phố đồ cổ.

Hai người đi dạo đến Tiệm Yên Vũ.

Mà không nghĩ tới, lúc vào cửa thì gặp được người quen, là người trong nhà.

Anh hai Lương Dĩ Thâm!

"Anh hai! Anh đã về rồi sao?" Lương Niệm Huyền nhìn thấy Lương Dĩ Thâm thì hơi bất ngờ, nhưng không nhịn được gọi anh ta.

Mà Lương Dĩ Thâm nhìn thấy Lương Niệm Huyền thì sắc mặt lập tức trở nên mất tự nhiên.

Trước đó anh ta được thả trên đảo Lý Sơn, vốn không dám về Việt Nam nên trốn đến nước Mỹ, bởi vì anh ta cũng biết hiện tại người nhà họ Lương hận không thể ăn anh ta.

Trước kia anh ta là sinh viên du học tuổi trẻ tài cao, là niềm kiêu ngạo của nhà họ Lương, mà hiện tại tất cả chỉ là nỗi nhục nhã
Nếu có thể thì anh ta thật sự không muốn quay về nhà họ Lương.

Nhưng lần này bà nội muốn tuyên ba thừa kế di sản vào tiệc mừng thọ, bởi vì liên quan đến lợi ích của bản thân cho nên anh ta không thể không nhắm mắt quay về.

Mà lúc này Lương Dĩ Thâm tới Tiệm Yên Vũ cũng là vì biết bà nội thích sử Hoa Lam, muốn mua quà tặng tới lễ mừng thọ để lấy lòng bà nội.

Kết quả không ngờ gặp vợ chồng Cố Bách Thiên.

"Ừm, tôi đã trở về!" Lương Dĩ Thâm chỉ nhàn nhạt nói một tiếng, vẫn ra dáng anh cả trong nhà.

Mà trước kia Lương Niệm Huyền có ấn tượng không tệ với Lương Dĩ Thâm, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng lúc này cũng không nói gì.

Nhưng Cố Bách Thiên đứng bên cạnh lại không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Còn có mặt mũi trở về!"
Mấy ngày nay vợ anh đã chịu áp lực từ bà nội, nói cho cùng là vì Lương Dĩ Thâm lừa hết tài sản nhà họ Lương, còn thiếu nợ một đống ở bên ngoài, bây giờ anh nhìn thấy anh ta thì không cho sắc mặt tốt.

"Đồ vô dụng, mày nói cái gì? Mày dám cười nhạo tao sao?"
Mà Lương Dĩ Thâm là người kiêu ngạo lại nhạy cảm trời sinh, anh ta vừa nghe mấy lời này thì sao có thể chịu đựng được, sắc mặt lập tức đỏ lên.

"Anh hai, anh đừng hiểu lầm, Bách Thiên không có ý đó!" Lương Niệm Huyền lập tức sốt ruột, vội vàng kéo Cố Bách Thiên một cái, tuy rằng cô cũng biết Cố Bách Thiên bất bình cho mình, nhưng vẫn không nhịn được trách anh nhiều chuyện.

"Sao vậy? Anh nói sai sao? Mấy ngày nay em nhận áp lực lớn thế nào? Còn không phải bởi vì anh ta à? Mà anh ta là anh cả trong nhà lại chạy đến Mỹ sống vui vẻ, không hề gánh vác trách nhiệm gì, còn là đàn ông sao!" Cố Bách Thiên lạnh lùng nói.

Có câu nói trẻ con dễ dạy, không có gì tốt hơn.

Nếu Lương Dĩ Thâm có thể dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, sau đó trở về nhà họ Lương cùng vượt qua khó khăn, Cố Bách Thiên còn có thể kính trọng người anh hai này.

Mà hiện tại Lương Dĩ Thâm chỉ là tên rác rưởi trong mắt anh là thôi.

Cũng không bằng phụ nữ.

"Mày nói tao không phải là đàn ông sao? Đồ vô dụng, mày thử nói lại cho tôi xem?" Lương Dĩ Thâm tức giận đến sắc mặt tím lại, khớp xương run rẩy, dường như muốn phun máu.

Từ nhỏ đến lớn anh ta chính là đứa trẻ ưu tú trong mắt người lớn, làm gì bị người khác sỉ nhục bao giờ?

Mà thằng con rể vô dụng không bằng con chó này dám nói anh ta là rác rưởi? Còn nói anh ta không bằng phụ nữ?
Anh ta cảm thấy đau như dao cắt, thật sự không nhịn được nữa! Anh ta lập tức đi tới đột nhiên giơ tay lên tất vào mặt Cố Bách Thiên, mà Lương Niệm Huyền bản năng đứng chắn trước người của Cố Bách Thiên nên cái tát này rơi vào mặt Lương Niệm Huyền.

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp lập tức xuất hiện năm dấu tay đỏ.

"Lương Dĩ Thâm, anh tự tìm chết!" Mặt mũi Cố Bách Thiên lập tức tràn đầy phẫn nộ.

Dám đánh vợ anh chính là chạm vào ranh giới cuối cùng của anh!
Anh nói xong thì tiến lên một bước, kết quả Lương Niệm Huyền vội vàng kéo lại: "Bách Thiên, đừng, anh không tôn trọng anh hai trước, được
rồi, bỏ đi!" Lương Niệm Huyền vừa kéo Cố Bách Thiên vừa ôm mặt.

Dù sao người nhà đánh nhau trước mặt mọi người, chẳng phải là làm người trò cười cho người khác xem sao.

"Hừ! Tao thấy Niệm Huyền chịu cái tát này nên hôm nay tao tạm thời tha cho mày, nếu mày còn dám phách lối ở trước mặt tao thì không chỉ là một cái tát đơn giản như vậy!" Lương Dĩ Thâm tức giận nhưng cũng ngại nơi công cộng, chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Cố Bách Thiên nắm chặt bàn tay, sự độc ác xuất hiện trong mắt.

Nhưng vợ ngăn anh lại nên cũng không thể làm gì, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

Nhưng Lương Dĩ Thâm tát vợ anh một cái, anh sẽ thầm nhớ kỹ.

Hai bên chia nhau ra đi, nhưng Lương Dĩ Thâm vẫn ở Tiệm Yên Vũ xem sứ Hoa Lam, dù sao nếu anh ta đi chỗ khác thì giống như anh ta sợ Cố Bách Thiên vậy.

Mà vợ chồng Lương Niệm Huyền cũng chọn sử Hoa Lam cho bà nội nên cũng không đi.

Hai người đi dạo một vòng rồi quay lại, đúng lúc gặp lại nhau.

"Ha ha, các người cũng muốn mua sứ Hoa Lam cho bà nội đúng không?" Lúc này Lương Dĩ Thâm không nhịn được mở miệng cười lạnh.

"Các người biết bà nội thích gì sao?"
"Sứ Hoa Lam nhà Nguyên!"
"Hơn nữa xứ Quốc Gia nhà Nguyên loại tốt nhất mới có thể lọt vào đôi mắt tinh tường của bà nội, chuyện này còn phải xem ánh mắt, mày chỉ là tên lính, có hiểu không? Sợ là cũng không thể phân biệt được cấp bậc của Quốc Gia?" Lương Dĩ Thâm không nhịn được châm chọc nói, vừa rồi những lời Cố Bách Thiên nói giống như cây gai trong lòng anh ta, lúc này anh ta tìm được cơ hội nên chắc chắn phải cười nhạo đối phương.

"Làm như anh biết rõ lắm vậy!" Cố Bách Thiên khinh thường cười lạnh.

Lương Dĩ Thâm nhướng mày, vẻ mặt đắc ý nói: "Mặc dù tao không phải là người trong nghề, nhưng cũng hiểu biết một chút, ít nhất cũng biết hơn nhiều so với kẻ thất học như mày! Cho dù sứ Hoa Lam nhà Trần cũng có chín cấp bậc, có biết cấp bậc cao nhất là thế nào không? Tao sẽ nói cho mày biết, đầu tiên phải nói đến Trời Quang Sau Mưa, sau đó là Kiệt Tác Danh Gia, mà quan trọng nhất là Tuyệt Phẩm Danh Gia! Đây là sứ Hoa Lam tuyệt phẩm, cũng gọi là loại tốt nhất, ha ha, có nói thì mày cũng không hiểu, bởi vì cả đời mày cũng chỉ như thế, chỉ có thể là người thấp kém không có kiến thức!"
"Ai nói anh Cổ không có kiến thức? Một kẻ lâu la như cậu dám thách đấu với anh ấy sao? Có biết nói tiếng người hay không!"
Lúc này, một người có vóc dáng hơi béo vội vàng đi tới chính là Vương Hạc Tường, ông chủ của Tiệm Yên Vũ.

Ông ta vừa trở về thì thấy Cố Bách Thiên, sau đó nghe thấy tên nhóc này cười nhạo Cố Bách Thiên.


Ông ta lập tức không nhịn được vội vàng đi tới.

Dù sao Cố Bách Thiên chính là bậc thầy giám định!
Nghề đồ coi trọng nhất chính là ánh mắt và vai vế, người trong nghề thấy bậc thầy thì không ai không tôn kính.

Tên nhóc này dám múa rìu qua mắt thợ, cười nhạo bậc thầy sao?
Đúng là ngông cuồng đến mức độ nào chứ!
Ông ta không nhịn nổi mắng cả nhà anh ta!
"Ồ, ông là ai? Tôi mắng cậu ta thì liên quan gì đến ông?" Lương Dĩ Thâm bị mắng thì sửng sốt, vội vàng cau mày hỏi.

"Tôi là ai?" Vương Hạc Tường không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Chỗ cậu đang đứng là của ông đây, ông đây là chủ của cửa hàng này!"
"Chỉ bằng cậu cũng dám cười nhạo anh Cổ? Không biết thì dựa cột mà nghe, tối hôm qua, anh Cổ nhặt được vật phẩm thất lạc, chính là tác phẩm "Người về" của đại sư Đường Anh để lại!"
"Đó chính là tác phẩm tuyệt phẩm nhất.

Tám trăm đời nhà cậu cũng chưa chắc có thể thấy được! Chỉ bằng cậu còn dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt anh Cổ, tôi nhổ vào!" Vương Hạc Tường đầy khinh thường mở miệng nói, xì một tiếng khinh bỉ.

Mà Lương Dĩ Thâm nghe vậy thì lập tức mở to hai mắt: "Ông...!ông nói cái gì? Ông nói cậu ta nhặt được vật phẩm thất lạc, lại là tác phẩm tuyệt phẩm "Người về "?"
Lương Dĩ Thâm cảm thấy cực kỳ không tin.

Thậm chí vẻ mặt hơi buồn cười.

Anh ta không thể nào tin được một tên quê mùa lại có thể nhặt được vật phẩm thất lạc tuyệt phẩm như thế?
Chuyện này còn khó tin hơn quốc gia lọt vào World Cup nữa!
Mà lúc này có không ít người đi tới, trong đó có người biết bậc thầy Cố Bách Thiên, cũng không nhịn được khinh thường nhìn Lương Dĩ Thâm.

"Cũng không nhìn xem bản thân là cái gì, cũng nói dám năng lỗ mãng trước mặt bậc thầy Giang như vậy chứ?"




.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.