Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 98: Thượng Bất Chính Hạ Tất Loạn





Lưu Trang cũng không dám chậm trễ, lập tức đi liên hệ với xưởng ngầm, mà Cố Bách Thiên cũng vội vàng trở về biệt thự nhà họ Lương, chụp lại một bức ảnh cho Lưu Trang.
Trong vòng chưa đầy hai giờ, mọi thứ đã được thực hiện xong.
So với thời gian dự tính vẫn là nhanh hơn một chút!
Mà ở đầu bên kia, bà cụ đã sắp không còn kiên nhẫn để chờ đợi nữa rôi.
“Nhất Bá, sao con rể con đi tới đó lâu như vậy, con mau gọi điện lại thúc giục nó đi!” bà cụ không nhịn được hối thúc nói, đã gần hai tiếng rồi, ai ngờ đứa nhỏ này lại đi lâu như vậy.
“Bà nội, bà còn muốn cháu nói gì nữa đây, thằng nhóc đó đến tám phần là cầm theo đồ bỏ chạy rồi, cháu nghĩ chúng ta vẫn nên nhanh chóng báo cảnh sát thôi!” Lương Phúc ở một bên lễ phép cười lạnh nói.
“Lương Phúc, anh đừng có nói bừa, “Người về” này vốn là quà mừng thọ của Bách Thiên tặng cho ba tôi, có nhất thiết phải cầm thứ đó chạy trốn không?” Ánh mắt Lương Niệm Huyền lạnh lùng nhìn qua.

Cô đối với người anh họ này, sớm đã hận thấu xương anh ta rồi.
Đêm đó cô suýt chút nữa đã bị Triệu Khang làm bẩn, sợ rằng lần đó Lương Phúc không thể không có liên quan, nhưng không ngờ lúc này anh ta còn có mặt mũi tới đây châm ngòi ly gián.
Còn Lương Phúc khi nhìn vào ánh mắt của em họ mình, liền đột nhiên nhớ tới chuyện đêm đó, ánh mắt nhất thời có chút né tránh.
“Hừ, cái đó có khác gì nhau à?”

Lương Phúc vẫn là nhịn không được mà hừ một tiếng, nhỏ giọng than thở nói: “Nếu bảo bối đã để ở nhà các người, sớm muộn gì cũng sẽ là của các người mà thôi, bây giờ bà nội yêu cầu cậu ta mang đến, sợ rằng cậu ta cũng không dám tới đây đâu!”
Nếu đổi lại là anh ta, anh cũng không tình nguyện dâng bảo bối lên.
Dù sao, đó cũng là năm trăm tỷ đồng đấy!
Còn có thể trực tiếp di cư rồi cưới một người phụ nữ ngoại quốc tài giỏi nào đó, làm gì có ai lại ngốc như vậy chú!
“Anh!” Lương Niệm Huyền nhất thời tức giận tới mức sắc mặt đỏ bừng.

Còn Lương Nhất Bá xua tay, ông không tin Cố Bách Thiên sẽ chạy trốn, thế nên cũng lấy điện thoại ra để gọi hỏi xem sao lại lâu như vậy.
Đúng lúc này Cố Bách Thiên đã trở lại.
Quả thật có đem “Người về” tới!
“Đây, đây là “Người về”?” bà cụ cầm lấy chiếc bình trong tay, ánh mắt đầy hưng phấn, bàn tay già nua nhăn nheo không ngừng vuốt ve cái bình.
Quả nhiên là, yêu thích tới mức không nỡ buông tay!
Cố Bách Thiên nhìn thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi lạnh nhạt cong lên.
Người mà Lưu Trang tìm, quả thật là có năng lực ha, anh vốn dĩ còn l lắng nó sẽ bị phai màu, dù sao thời gian cũng có chút ngắn, thế nhưng lại không ngờ rằng có thể nói dối trót lọt.

Hơn nữa, đối với mấy loại hàng giả này anh cũng có hiểu biết qua, ở ngay tại chỗ này cũng khó xác định được, muốn biết kết quả, vẫn là phải đưa tới phòng giám định.
Cho nên giờ phút này không cần lo lắng.
Mà lúc này, cũng có không ít người nhà họ Lương am hiểu về đồ cổ, đều tiến lên xem, kết quả cũng không ngoài dự đoán đều khen đó là cực phẩm.

Không hổ danh là kiệt tác của đại sư Đường Anh.
Rất nhiều người tới tâng bốc, nhưng không một ai phát hiện ra đó là đồ giả.
“Nhất Bá, chiếc bình này, mẹ rất thích, hay là con cứ tạm thời để nó ở chỗ mẹ đi, đợi mẹ chán rồi, thì...!con lại đem về!” Đúng lúc này bà cụ đột nhiên liền mở miệng.
“Cái này...!Lương Nhất Bá tuy sớm đã có dự cảm, nhưng giờ phút này, vẫn không khỏi cảm thấy có chút khó xử.
Một mặt, đây chính là di sản ông muốn để lại cho gia đình.
Mặt khác, đây cũng là một phần tâm ý của Cố Bách Thiên, bất kể là như thế nào, ông vẫn có chút luyến tiếc.
Nhưng lúc mày mẹ già đang điên cuồng ám chỉ, ông có thể làm gì bây giờ?

“Chú hai, chẳng qua bà nội chỉ là muốn ngắm nó vài ngày, không lẽ chú còn sợ là bà nội sẽ tham lam đồ vật này của chú sao?” Lương Phúc ở một bên thuyết phục một cách kì quái.
“Đúng vậy chú hai, hơn nữa ngày mai chính là sinh nhật của bà nội, chúng ta làm cho bà nội cảm thấy vui vẻ mới là điều quan trọng nhất!” Lương Dĩ Thâm cũng ở bên cạnh cong khóe miệng lạnh nhạt nói.
Hai anh em đầu têu, người nhà họ Lương cũng đã bắt đầu phụ họa theo, khuyên Lương Nhất Bá nên hào phóng một chút, không nên dập tắt nhã hứng của bà cụ.
Nhưng trong lòng đám người này đều biết rõ ràng, một khi thứ này rơi vào tay bà cụ, nhất định sẽ không lấy về được nữa!
Hơn nữa năm trăm tỷ đồng này, sau khi bán đi, nhất định sẽ chuyển vào tài khoản của nhà họ Lương.
Lương Nhất Bá lúc này há miệng thở dốc, cũng không thể phản bác lại, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, mẹ, nếu mẹ thích, vậy thì trước tiên...
"Ha ha!"
Đúng lúc này, một tiếng cười chế giễu, cắt ngang lời nói của Lương Nhất Bá.
“Một đám người nhà không biết xấu hổ như thế này, hôm nay xem như tôi đã được chứng kiến rồi!” Cố Bách Thiên lắc đầu, vẻ mặt nhẹ tênh mở miệng nói.
Tất cả mọi người đều ngây người một lúc, chợt quay đầu nhìn sang.
Không một ai nghĩ rằng, tên vô dụng này lại có thể mở miệng nói chuyện, đã thế còn dám ngang nhiên mắng người nhà họ Lương bọn họ không biết xấu hổ?
“Cố Bách Thiên, tên vô dụng nhà mày, mẹ nó mày mắng ai là không biết xấu hổ, mày thử nói thêm câu nữa xem!” Lương Phúc là người đầu tiên không nhịn được trợn mắt lên, anh vốn đã chướng mắt tên Cố Bách Thiên này, thậm chí chuyện ở khách sạn Thiên Đường lần trước, anh vẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng đây là Nhà họ Lương, anh có thể sợ một tên vô dụng được sao.
“Sao thế? Chột dạ à, đã biết bản thân không biết xấu hổ rồi sao? Vậy có thể chứng minh còn có chút lương tâm đó!” Cố Bách Thiên cười lạnh châm chọc nói.
“Mày!”
Vẻ mặt Lương Phúc bực bội, còn đang định nói gì đó thì đúng lúc này Lương Dĩ Thâm đứng lên, vẻ mặt lãnh đạm, thản nhiên nói: “Cố Bách Thiên, mày chỉ là một đứa con rể, không đủ tư cách để phát biểu trong nhà họ Lương! Huống hồ, lợi ích của gia tộc chúng tôi có lấy hay không, thì cũng không tới lượt một kẻ thấp kém để tiện như mày có thể hiểu được!”
“Đúng vậy! Đã là con nhà giàu thì phải đặt lợi ích của gia tộc lên làm trọng, hy sinh cá nhân thì có gì đâu!”
“Đúng thế, sự đoàn kết của gia tộc mới là thứ quan trọng nhất, vì SỰ thịnh vượng của gia tộc, đem tài sản cá nhân cống hiến cho gia tộc thì làm sao?”
“Chỉ có gia tộc trở nên thịnh vượng, cá nhân mới có thể thịnh vượng được! Sự thật muôn thuở rồi! Tên vô dụng này đúng là có ánh mắt rất nông cạn mà!”
Lúc này có không ít người phụ họa theo Lương Dĩ Thâm, ăn nói hiện ngang lẫm liệt, đó là bởi vì bọn họ cũng chột dạ, thật sự là chịu không nổi sự châm chọc khiêu khích của Cố Bách Thiên.
“Hả? Lợi ích của gia tộc?”
“Vậy thì cái đó cũng phải xem xem đó là loại gia tộc gì!” Cố Bách Thiên lắc đầu, lạnh lùng liếc nhìn Lương Dĩ Thâm một cái, ánh mắt khinh thường nói: “Thượng bất chính, hạ tất loạn! Người lớn thì trọng nam khinh nữ, tâm địa xấu xa, cậy già lên mặt.

Người nhỏ thì lừa gạt tài sản gia tộc, trốn ra nước ngoài, không có trách nhiệm! Thậm chí còn vì lợi ích của bản thân mà không tiếc hãm hại chính em gái mình, cái loại gia tộc rác rưởi này, tôi không hiểu nổi, có cái gì đáng để hi sinh chứ!”
Cố Bách Thiên gằn từng tiếng, giống như một bàn tay tát vào mặt ba người đó.
Ba người này, đương nhiên là cụ bà cùng với Lương Phúc và Lương Dĩ Thâm.

Sắc mặt ba người đỏ bừng, nhất là bà cụ, bà tay nhăn nheo già cỗi không ngừng run rẩy, môi cũng không ngừng run run: “Mày, mày nói ai là cậy già lên mặt?”
Người nhà họ Lương đều phi thường khiếp sợ, bà cụ nắm quyền chủ gia tộc nhà họ Lương đã nhiều năm như vậy, cũng chưa từng bị người khác sỉ nhục như thế, tuy rằng người nhà họ Lương đều biết bà ấy trọng nam khinh nữ, nhưng không có ai nói ra mặt.
Không ngờ tên nhóc này có thể đứng trước mặt mà mắng bà cụ như vậy!
“Bách Thiên, con nói cái gì vậy, mau giải thích với bà nội đi!” Lương Nhất Bá hoảng sợ, ông không nghĩ tới Cố Bách Thiên có thể đối đầu ngay tại chỗ với bà cụ, mẹ ông, ông biết rõ, mặt mũi là thứ quan trọng nhất, đương nhiên không thể chấp nhận để người ta nói vào mặt mình dù chỉ một chút!
“Ba, con nói sai sao? Cả cái gia tộc này, ai ai cũng là kẻ được voi đòi tiên, ba càng nhân nhượng, đối phương càng bắt nạt ba, đòi hỏi ba càng nhiều hơn, thậm chí còn cảm thấy ba không thỏa mãn được họ.

Người nhà như vậy, đáng để được tôn trọng sao.

Cái gia tộc này, sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong!” Từng câu từng chữ của Cố Bách Thiên đều thấm thía, anh không tin Lương Nhất Bá không nhìn ra hết được mấy điều này, nhưng điểm yếu lớn nhất của người ba vợ này chính là sự hiếu thảo đối với mẹ ông.
Nhưng mấy lời nói đó, chắc chắn là đổ thêm dầu vào lửa, cả nhà họ Lương đều sôi sục, vô cùng khiếp sợ nhìn anh.
Tên con rể vô dụng này, không biết bản thân có địa vị như thế nào trong nhà họ Lương sao? Nói không chừng, còn không cả cao quý hơn con chó trong vườn là bao, vậy mà cũng dám phát ngôn bừa bãi, quả thật là to gan lớn mật.
“Phản, phản rồi!” Cụ bà tức giận, cái chai trong tay thiếu chút nữa thì không cầm vững, vội vàng để lên bàn, không ngừng thở hổn hển.
Lương Phúc nhịn không được tiếp nữa, trực tiếp nhấc chiếc ghế bên cạnh lên, chỉ vào Cố Bách Thiên mắng to: "Con mẹ mày Cố Bách Thiên, ông đây nhịn mày lâu lắm rồi, ông đây hôm nay phải dạy dỗ lại mày một chút, đánh cho mày tàn phế mới thôi!”
Anh ta thật sự là thẹn quá hóa giận, nói xong liền vọt lên.

Lương Dĩ Thâm tuy rằng không hề động thủ, nhưng khóe miệng lại lộ ra vẻ cười lạnh.
Tên nhóc, không phải mày ngạo mạn cố chấp lắm sao?
Hôm nay bổn cậu chủ thật muốn nhìn xem mày đi ra khỏi của nhà họ Lương như thế nào!
“Lương Phúc, đều là người một nhà cả, đừng manh động!” Lương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.