Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 1003: Nhưng Mà Có Người Xấu Là Cái Quỷ Gì





Người phụ nữ nói.

Hoàng Thiên hơi dở khóc dở cười, tất cả những bộ quần áo này đều có mùi nên có giữ lại cũng vô dụng.

"Anh ơi, mọi người lên núi cũng phải cẩn thận, trên núi có sói hổ báo, hơn nữa còn 
có người xấu! " 
Đứa bé vừa ăn đồ ăn mà Hoàng Thiên cho vừa có lòng tốt nhắc nhở Hoàng Thiên.


Hoàng Thiên nghe vậy thì nhíu mày, có sói hổ báo cũng không có gì kỳ lạ, dù sao 
thì ở trong rừng sâu núi thẳm ít có ai lui tới.

Nhưng mà có người xấu là cái quỷ gì? 
"Em biết bên trong núi có người xấu sao?" Vẻ mặt Hoàng Thiên chờ mong nhìn bé trai, anh thật sự hy vọng người xấu mà đứa bé chỉ chính là thầy của Phan Thanh Linh! 
Nếu như bé trai biết thầy của Phan Thanh Linh ở đâu vậy xem như là quá tốt rồi, có thể bớt đi rất nhiều chuyện.

Bé trai liên tục gật đầu nói với Hoàng Thiên: "Anh à, tối hôm qua cũng có người gõ cửa nhà em, họ đều là người xấu suýt nữa đã đánh em.


"Con ngậm miệng ngay, không cho phép nói hươu nói vượn!" 
Người phụ nữ tức giận trừng mắt nhìn bé trai ra hiệu cậu bé không nên nói nữa.

Dọa bé trai không dám nói thêm gì nữa mà tiếp tục ăn đồ ăn.

Hoàng Thiên cảm giác trong này chắc chắn là có vấn đề, tối hôm qua còn có một nhóm người đi tới nơi này sao? 

Vậy đám người sẽ là người nào chứ? Chẳng lẽ họ cũng tới tìm thầy của Phan Thanh Linh sao? 
Nhìn thấy Bé Bò im lặng đứng đó, lúc này Hoàng Thiên mới đi đến gần cậu bé.

Vẻ mặt mẹ Bé Bò rất căng thẳng, thấy Hoàng Thiên đi đến gần con trai mình, cô ta cũng nhanh chóng đi đến, còn ngăn cản trước mặt Hoàng Thiên.

“Người anh em, anh đã có áo bông rồi, nhanh đi đi” 
Người phụ nữ nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn cô ta, biết cô ta có chỗ khó khăn khó nói, nếu không cô ta đã không căng thẳng như vậy.

“Chị gái này, tôi có vài chuyện muons hỏi đứa bé, mong chỉ đừng ngăn cản” 
Hoàng Thiên nói với người phụ nữ.

Người phụ nữ thở dài thườn thượt, nói với Hoàng Thiên: “Người anh em, mặc dù tôi chưa từng thấy qua việc đời, nhưng tôi có thể thấy các người không phải người bình thường” 
“Tôi không biết các người đến đây có mục đích gì, tôi hy vọng các người đừng quấy rầy tôi, được chứ?” 
Nói đến đây, vẻ mặt người phụ nữ đầy mong đợi nhìn Hoàng Thiên.


Hoàng Thiên sửng sốt một chút, anh nói: “Vậy được rồi, chúng tôi sẽ lập tức đi ngay, sẽ không gây thêm phiền phức gì cho chị nữa.

” 
Dứt lời, Hoàng Thiên vẫy tay với đám người Anh Phó, ra hiệu bọn họ theo anh ra ngoài.

Anh Phó khoong tình nguyện đi ra ngoài, Bé Bò vừa mới nói, tối hôm qua có người tới đây, còn suýt chút nữa đánh Bé Bò.

Nhóm người này là ai? Không biết rõ ràng sao được? 
“Cậu Thiên, nhất định phải hỏi rõ ràng, nhóm người tối hôm qua đến kia! ” 
Anh Phó nhỏ giọng nhắc nhở Hoàng Thiên.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.