Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 1022: Mấy Thứ Đồ Này Đều Vứt Đi Hả”





Ông lão rất vui mừng mà nói với Hoàng Thiên. 
“Ông à, ông cũng đừng ở lại chỗ này nữa, mấy người muốn hại ông biết ông đang ở chỗ này, sau này sợ rằng sẽ gặp không ít rắc rối” 
Hoàng Thiên rất lo ngại mà nói với ông lão. 
Dù gì đây cũng là sư phụ của Phan Thanh Linh, hơn nữa cũng là ân nhân của Hoàng Thiên, Hoàng Thiên lại càng không thể để ông lão xảy ra chuyện gì được. 
Mặc dù vẫn không biết lũ Ruslin làm sao mò được tới đây, nhưng Hoàng Thiên có thể chắc chắn được rằng sư phụ của Phan Thanh Linh đang bị bọn chúng nhắm tới và khả năng cao bọn chúng sẽ mò tới đây một lần nữa. 
Vì vậy bất cứ thể nào, Hoàng Thiên cũng muốn đưa sư phụ của Phan Thanh Linh đi, không thể để ông ấy ở lại đây thêm được nữa. 

“Ha ha, ông đã từng này tuổi rồi, còn sợ gì chết nữa” 
Ông lão vô cùng bình tĩnh mà cười một tiếng. 
Hoàng Thiên trong lòng thầm ngưỡng mộ ông ấy, đây quả là một người tu hành chân chính, xem cái chết như không, tư tưởng đã sớm đạt tới cảnh giới cao siêu rồi. 
Coi thường tất cả mọi thứ, kể cá sống chết.

"Ông à, ông vẫn là cùng bọn con đi đi.

Bây giờ để ông lại ở đây một mình, con cũng không thể an lòng được”. 
Hoàng Thiên nói với ông lão. 
Ông chỉ cười cười, lần này ông không đáp lại. 
Nhưng thái độ của ông ấy cũng đã nói lên mọi thứ, chính là không muốn cùng Hoàng Thiên rời đi..

truyện ngôn tình

Anh Phó nhìn qua, có chút lo lắng. 
Anh ta là một người nôn nóng, cũng đối với ông già này vô cùng cảm kích vì lão đã giúp đỡ Hoàng Thiên, cũng chính là đã giúp đỡ anh. 
“Ông à, đừng có cố chấp thể chứ! Nếu như ông bởi vì anh Thiên mà bị liên lụy, anh Thiên nhất định sẽ tự trách mình cả đời mất! Vì vậy nên ông đừng có ở lại đây nữa mà theo bọn con đi đi!” 
Anh Phó nói xong, xốc ông lão lên lưng, bước ra khỏi hang động. 
“Cậu trẻ tuổi này, con bỏ ông xuống đi, ây da, đây là đang làm gì vậy”. 
Ông lão thở dài ngao ngán nhưng cũng đành bất lực. 
Hoàng Thiên cũng dở khóc dở cười, tính khí của Anh Phó chính là nóng nảy như thế, cũng không còn cách nào khác. 
Tuy nhiên cách này lại có hiệu quả, làm cho ông lão không đi cũng không được, hoàn toàn không cách nào phản kháng lại. 
Hoàng Thiên một bên dẫn đầu đám người đi xuống dưới, một bên dỗ ngọt ông cụ. 
“Mấy đứa đây là không biết rồi.

Ông không sống nổi ở mấy chỗ ồn ào, chỉ có thể sống ở mấy chỗ yên tĩnh trên núi thôi.” 
Ông lão bất lực mà nói với Hoàng Thiên. 

“Cũng không sao, chỉ cần rời chỗ này, ông thích ngồi chỗ núi sâu rừng già nào, cho ông chọn hết” 
Anh Phó cõng ông lão trên lưng, lớn tiếng đáp lại. 
Ông lão nghĩ mãi, cũng không tiếp tục từ chối nữa, ông cũng chấp nhận lòng tốt của Hoàng Thiên và Anh Phó. 
Chẳng bao lâu, mọi người đã xuống núi rồi. 
Xuống núi, không khí trở lại bình thường, mấy người đều mặc áo bông, xuống núi không lâu đều nóng không chịu nổi. 
Sau khi cởi hết đống áo bông này ra, Anh Phó nói: “Anh Thiên, mấy thứ đồ này đều vứt đi hả?” 
Hoàng Thiên nghĩ một lúc.

Mấy cái áo bông này giữ lại cho mình cũng không có tác dụng gì, nhưng đối với hai mẹ con dưới núi mà nói, khéo nó lại trở thành cả gia tài để tránh rét mùa đông..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.