Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 1067: Tôi Đang Cho Cô Một Con đường Sống





"Ha ha, không ngờ anh còn hung hăng với phụ nữ vậy đấy.

Anh Hoàng Thiên, vậy thì tôi nói đây.


"Sao cô lại lắm mồm thế?" Hoàng Thiên nói.

"Tôi muốn bàn điều kiện với anh, anh thả tôi ra, tôi không những không đối đầu với anh mà ngược lại còn đưa anh một số tiền lớn, thế nào?" 
Ruslin hỏi dò Hoàng Thiên, liếc mắt đưa tình với Hoàng Thiên.


Hoàng Thiên còn tưởng Ruslin có chiêu trò gì hay ho, làm loạn mãi lâu cuối cùng vẫn là thủ đoạn tầm thường vậy.

Lại còn muốn lấy tiền mua chuộc, đúng là trò cười.

"Cô thấy tôi thiếu tiền vậy à?" Hoàng Thiên nở nụ cười lạnh lùng hỏi Ruslin.

"Đương nhiên tôi biết anh Hoàng Thiên rất giàu có, nhưng làm gì có ai lại không thích nhiều tiền chứ? Tôi có thể cho anh một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ, đây cũng đâu phải số tiền nhỏ chứ?" Ruslin nhìn chằm chằm Hoàng Thiên rồi hỏi, xem thử phản ứng của Hoàng Thiên.

Nhưng lại khiến cô ta thất vọng rồi, Hoàng Thiên chẳng hề mảy may dao động, một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ, không hề khiến Hoàng Thiên thấy rung động.

Điều này khiến Ruslin rất bất ngờ, ả ta không ngờ nhiều tiền như vậy cũng không khiến Hoàng Thiên động lòng.

"Cô Ruslin, thật ra nếu như muốn giữ cái mạng của mình thì chỉ có một lựa chọn thôi" Hoàng Thiên nghĩ một lát, nói với Ruslin.

"Lựa chọn gì?" Ruslin hỏi vội.

Hoàng Thiên nở nụ cười, anh có thể thấy được mong muốn sống của Ruslin rất mạnh.


Có một tia hi vọng sống cũng phải cố giành giật lấy.

"Nói tất cả những gì cô biết cho tôi nghe, tôi có thể giữ mạng cho cô.

" Hoàng Thiên đốt điếu thuốc, thản nhiên nói.

Ruslin hỏi: "Anh muốn biết gì?" 
"Tôi muốn biết tình hình dòng họ Migfis, còn muốn biết bao giờ dòng họ anh ta bắt đầu trả thù tôi" Hoàng Thiên nói.

Ruslin sững sờ ngồi thần ra, một lát lâu ả ta cũng không nói gì.

"Sao vậy, làm khó cô à?" Hoàng Thiên hỏi.

"Anh Hoàng Thiên, những yêu cầu khác tôi có thể đồng ý với anh thể nhưng yêu cầu này thứ cho tôi không thể đồng ý anh.

" Ruslin nói với vẻ kinh sợ.

"Cô đừng hiểu lầm, không phải tôi đề nghị cô mà tôi đang cho cô một con đường sống.



Hoàng Thiên lạnh giọng nói.

Ruslin cảm nhận được sự lạnh giá trên người Hoàng Thiên lúc này, ả ta thấy cái chết đã ở gần mình.

Chỉ cần Hoàng Thiện ra lệnh một tiếng, cái mạng nhỏ của ả ta xem như tàn luôn ở Việt Nam này rồi.

"Tôi sẽ không nói cho anh biết, anh từ bỏ suy nghĩ này đi.

" Ruslin vẫn kiên quyết nói.

"Vậy cũng tốt" Hoàng Thiên không hỏi nữa, anh quay người rời khỏi căn phòng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.