Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 211: Ông không xứng đáng



Chai nước khoáng chưa mở, Hoàng Thiên cảm thấy tốt nhất là không nên có vấn đề gì.

Hơn nữa anh cũng không uống chai nước này, nếu như Tường Vy đã thực sự bị hôn mê, thì đến lúc đó anh trừng trị Đào Văn Lâm cũng chưa muộn.

Đào Văn Lâm nhìn trộm Hoàng Thiên, nghĩ rằng tên nhóc này điên rồi, còn dám đánh cả ta ngươi hãy đợi đấy!

Sau khi Tường Vy uống thuốc, cô ta đã có thể đứng dậy nhưng cò rất yếu ớt, chỉ khi Hoàng Thiên đỡ cô ta, thì cô ta mới có thể đứng vững được.

“Cô cảm thấy thế nào rồi?”

Hoàng Thiên hỏi Tường Vy với sự quan tâm.

Tường Vy lắc đầu, đáp lại: “Hiện tại thì chưa cảm thấy gì cả, vẫn như vậy.”

“Thuốc của ông sẽ có hiệu lực trong bao lâu?”

Hoàng Thiên hỏi Đào Văn Lâm.

“Chậm nhất cũng phải nửa tiếng thì độc sẽ được giải. Cậu Thiên cứ yên tâm, tôi nào dám nói dối cậu.”

Bây giờ Đào Văn Lâm đã ngoan ngoãn hơn nhiều, ông ta gật đầu cúi chào nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nói gì, anh cũng không dẫn Tường Vy rời khỏi đây, phải đợi đến khi chất độc trong

người Tường Vy được giải hết rồi mới có thể đưa Tường Vy đi.

“Nếu như có chuyện gì xảy ra, cả ông và con trai ông đừng hòng nghĩ đến chuyện sống nữa.”

Hoàng Thiên hừ một tiếng, rồi nhìn thẳng vào Đào Văn Lâm rồi nói.

Đào Văn Lâm nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Hoàng Thiên, liền sợ hãi.

“Vâng, vâng, tôi biết rồi cậu Thiên, cậu cứ yên tâm.”

Đào Văn Lâm gật đầu nói.

Hoàng Thiên không nói gì, anh đứng cùng Tường Vy, chờ độc tố trong cơ thể cô ta được đào thải ra ngoài.

Đào Quốc Vũ đang núp trong một góc tường, hết lần này tới lần khác nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, nhưng anh ta lại không dám chọc giận Hoàng Thiên.

Vừa rồi bị Hoàng Thiên đánh bị thương không nhẹ, trong lòng Đào Quốc Vũ bây giờ vừa tức vừa sợ, anh ta đang nghĩ cách trả thù Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng chú ý tới điều này, nhưng anh không có tâm trạng để ý tới Đào Quốc Vũ, bởi vì theo anh, tên rác rưởi như Đào Quốc Vũ chẳng là gì cả.

Thời gian cứ thế trôi qua hết phút này đến phút khác, và cuối cùng, khí sắc của Tường Vy đã tươi lên hẳn, và tinh thần cũng trở nên tốt hơn một chút.

“Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Hoàng Thiên lo lắng hỏi Tường Vy.

Tường Vy đã cảm thấy khỏe hơn, và cô ta cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng và quan tâm chăm sóc của Hoàng Thiên dành cho cô ta, điều này khiến cô ta cảm thấy trong lòng có một cảm giác khác lạ.

“Tôi khỏe hơn rồi, anh đừng lo lắng.”

Tường Vy mĩm cười với Hoàng Thiên, tình trạng hiện tại của cô ta đã thực sự tốt hơn rất nhiều.

Hoàng Thiên thấy cô ta đã thay đổi nhiều, nên cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Có vẻ như Đào Văn Lâm không giở trò, viên thuốc vừa rồi mà Tường Vy uống là loại thuốc giải thực sự.

“Thế nào cậu Thiên, tôi có nói dối cậu đâu nào?”

Đào Văn Lâm mỉm cười nhìn Hoàng Thiên, trông có vẻ rất nịnh hót.



Đối với một kẻ hèn hạ như vậy, thì Hoàng Thiên không hề có ấn tượng gì tốt cả.

Nhìn thấy Đào Văn Lâm như vậy, Hoàng Thiên càng ghét lão già này hơn.

“Ông thật là không biết điều mà lui về phía sau, tôi đánh ông một cái thì ông liền ngoan ngoãn.”

Hoàng Thiên nhìn Đào Văn Lâm nói không nên lời.

Mặt Đào Văn Lâm đỏ bừng, ông ta cũng là người biết giữ thể diện, bị Hoàng Thiên chế giêu thì cảm thấy không biết phải giấu khuôn mặt già nua này đi đâu.

Tên Hoàng Thiên chết tiệt, ngươi hãy đợi đó, nếu đêm nay lão cho ngươi bước ra khỏi ngôi làng nhỏ này một bước, thì coi như lão thuat Trong lòng Đào Văn Lâm nguyền rủa Hoàng Thiên, nhưng ngoài mặt lại không dám biểu lộ ra, mà vẫn chỉ đứng đó tươi cười, nghe Hoàng Thiên dạy dõ.

Đào Quốc Vũ cũng cảm thấy sắp mất mặt đến nơi, nhưng anh ta cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể đứng ở đó nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt tức giận.

Hoàng Thiên biết hai cha con này còn chưa bằng lòng, nhưng anh cũng không thèm để ý tới, chỉ cần Tường Vy có thể sống sót, thì cũng không uổng công chuyến này.

Sau hơn mười phút, cuối cùng Tường Vy đã trở lại bình thường, không khác gì lúc trước khi trúng độc.

“Tôi đã hoàn toàn bình phục.”

Tường Vy vui vẻ nói với Hoàng Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng, một nữ sát thủ sao có thể có điệu bộ như thế này?

Nếu như không phải ở đây còn có những người khác, thì Tường Vy đã thực sự muốn nhảy vào vòng tay của Hoàng Thiên để ăn mừng rồi.

Nhìn thấy Tường Vy đã bình phục, Hoàng Thiên cũng rất vui mừng.

Bây giờ đã là nửa đêm, Hoàng Thiên quyết định đưa Tường Vy rời khỏi đây ngay.

bây giờ để trở về thành phố Bắc Ninh.

“Ông đưa cho tôi tài khoản ngân hàng của ông, 7 tỷ mà ông muốn, ngày mai tôi sẽ chuyển khoản cho ông.”

Hoàng Thiên nhìn Đào Văn Lâm nói.

Đào Văn Lâm sửng sốt, không ngờ rằng Hoàng Thiên lại cho ông ta 7 tỷ thật.

Nhưng lão già này mấy năm nay không thiếu thốn tiền bạc, 7 tỷ đối với lão mà nói cũng không có gì to tát cả.

Việc quan trọng nhất bây giờ của Đào Văn Lâm là phải xử lý gọn lẹ Hoàng Thiên, cho dù không muốn mạng của Hoàng Thiên, thì lão ta cũng phải khiến cho Hoàng Thiên thân bại danh liệt!

“Hì hì, không cần đâu cậu Thiên, không đánh nhau thì không biết nhau, tôi sẽ không đòi cậu một xu nào đâu.”

Đào Văn Lâm gượng cười và nói với Hoàng Thiên một cách rất hùng hồn.

Hoàng Thiên rất kinh ngạc, Đào Văn Lâm thực sự không muốn tiền sao?

Xem ra lão già này thật không dễ đối phó, 7 tỷ không thể làm ông ta động lòng, ông ta muốn làm gì?

Trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy khó hiểu, mặc dù Đào Văn Lâm rất giỏi nịnh nọt, nhưng Hoàng Thiên lại không tin lão già này, biết những lời ông ta nói đều không phải lời thật lòng.

“Được thôi bác sĩ đại tài à, nếu ông đã không muốn nhận, thì tôi cũng không làm phiền nữa, chào.”

Hoàng Thiên cũng không thèm khách sáo với Đào Văn Lâm, lão già này không muốn, thì đỡ phí tiền.

Nhìn thấy Hoàng Thiên rời đi, Đào Văn Lâm lo lắng, ông ta không ngờ lại để Hoàng Thiên và Tường Vy đi dễ dàng như vậy.

Hoàng Thiên nhất định phải được thu dọn sạch sẽ, về phần Tường Vy, Đào Văn Lâm cũng không có ý định bỏ qua, nhất định phải bắt được Tường Vy.

“Chờ đã, đừng vội cậu Thiên, đã muộn như vậy rồi, hay là hai người ở đây một đêm rồi ngày mai hãng rời đi.”

Đào Văn Lâm mỉm cười đứng lại trước mặt Hoàng Thiên và Tường Vy, nói thế nào cũng không để Hoàng Thiên đi.

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, nhưng lúc này, Hoàng Thiên rất muốn đánh cho lão Đào Văn Lâm này một trận!



Bởi vì Hoàng Thiên biết được trêи khuôn mặt Đào Văn Lâm lộ ra một nụ cười gian xảo, lão già này hoàn toàn chẳng có ý tốt gì cả.

“Sao, ông còn muốn để tôi ở qua đêm, rồi lại tìm cách đối phó tôi à?”

Hoàng Thiên cười khinh hỏi Đào Văn Lâm.

Một câu đánh trúng ý đồ, Đào Văn Lâm thực sự dự định sẽ làm thế này.

“Haha, làm sao có thể chứ? Không phải tôi vừa nói muốn kết bạn với cậu sao, cậu Thiên, càng nhiều bạn thì càng tốt mà.”

Đào Văn Lâm cười nói.

“Đúng vậy, anh Thiên, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, anh đừng để trong lòng, đêm nay hãy ngủ lại nhà tôi đi, rồi ngày mai anh em chúng ta uống chút đỉnh rồi kết giao bạn bè.”

Đào Quốc Vũ cũng bước tới, không chút khách khí cười nói toe toét với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn thấy thế thì không nói nên lời, da mặt của hai cha con này thật sự dày hơn bình thường.

Đã bị gán cho một phẩm chất như vậy rồi, mà vẫn còn tâm trạng để cười?

“Cái tên anh Thiên là để anh muốn gọi thì gọi sao? Ai là anh em của anh? Anh cũng xứng làm bạn với Hoàng Thiên tôi sao?”

Sắc mặt Hoàng Thiên trùng xuống, chỉ vào mũi Đào Quốc Vũ, không hề để cho anh ta chút thể diện nào.

Đào Quốc Vũ tức giận, bị Hoàng Thiên hạ bệ như vậy, anh ta giận đến tức điên cả lên.

Vừa có ý định đánh Hoàng Thiên, nhưng nghĩ đến việc ban nấy còn bị Hoàng Thiên đánh như vậy, thì Đào Quốc Vũ lại không dám.

“Này, được rồi được rồi, cậu Thiên, vậy cậu ngồi đây một lát đi, đợi đến khi độc tố trong người cô gái này được giải hoàn toàn rồi hãng rời đi, làm như vậy cũng an toàn hơn.

Đào Quốc Vũ mỉm cười mờ ám, càng trì hoãn càng tốt.

Rốt cục bây giờ Hoàng Thiên mới chú ý tới, Đào Văn Lâm cùng con trai ông ta Đào Quốc Vũ đang cố ý kéo dài thời gian!

“Hì hì, tôi biết ngay hai người đã cố ý trì hoãn thời gian, sao thế, còn chờ người tới xử lý tôi sao?”

Hoàng Thiên mỉm cười lạnh nhạt nhìn Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ.

Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ đều vô cùng bối rối, bởi vì Hoàng Thiên đã nhìn thấu mưu toan của họ.

“Hừm, tên nhóc con nhà ngươi khá thông minh đấy, nếu đã bị cậu nhìn thấu rồi, thì tôi không cần phải giả bộ nữa! Hoàng Thiên, cậu có dám đợi ở đây đợi một lát không?”

Đào Văn Lâm lộ ra vẻ hung dữ, ông ta hung hăng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên hỏi.

“Đúng! Tên chết tiệt nhà ngươi có dám đợi ở đây không?”

Đào Quốc Vũ cũng xắn tay áo lên, tên nhóc này cũng cao hứng, tỏ vẻ hung hăng hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhíu mày, xem ra anh đã đoán đúng, cha con nhà họ Mục quả nhiên đang đợi người.

Họ đang đợi ai?

Có chút nghi vấn như vậy, sắc mặt Hoàng Thiên trùng xuống, hùng hồn nói với Đào Quốc Vũ: “Tên nhóc nhà ngươi thật sự là kẻ đãng trí, quên mất vừa rồi bị đánh như thế nào à?”

Đào Quốc Vũ giật mình, đối mặt với sự lạnh lùng trêи gương mặt của Hoàng Thiên, anh ta không dám nói lời nào.

“Còn không dám mắng nữa à?”

Hoàng Thiên đột nhiên hét lên, rồi dùng cây lau nhà bị gãy đánh vào đầu Đào Quốc Vũ.

Đào Quốc Vũ cũng tự chuốc lấy phiền phức, cái miệng hại cái thân, bị Hoàng Thiên đánh cho chảy cả máu đầu.

Nhưng đúng lúc này, ngoài sân vang lên tiếng ồn ào, sau đó có mười mấy người xông Vào trong sân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.