Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 223: Đến lượt bà rồi



Thấy Tiêu Đông Mai lao lên, tia lạnh trong mắt Vũ Thanh loé lên, nhanh chóng giữ lấy Tiêu Đông Mai.

Dù sao người đàn bà này cũng không hiền lành gì, Vũ Thanh sợ bà ta đột nhiên lấy ra ám khí gì đó làm hại Hoàng Thiên.

Thực ra Tiêu Đông Mai lấy đâu ra cái gan đó chứ? Ở đây trước mặt Hoàng Văn Thành làm hại tới Hoàng Thiên, bà ta không ngu ngốc thế đâu.

Tiêu Đông Mai chỉ là thấy em trai bà ta bị Hoàng Thiên hành thảm quá nên muốn cản lại mà thôi.

“Vũ Thanh, cậu làm cái việc gì vậy hả?

Mà dám cản tôi à?”

Tiêu Đông Mai lấy ra thân phận cao quý của mình, muốn dùng nó để đè ép Vũ Thanh.

Bây giờ Vũ Thanh vốn không phải là người của nhà họ Hoàng, trừ Hoàng Thiên ra, anh chẳng cần nể mặt ai cả!

“Tôi có làm việc gì để sống cũng không cần bà lo, bà tự lo cho mình bà là được rồi!

Lúc cậu chủ làm việc thì tốt nhất bà nên tránh xa một chút!”

Vũ Thanh chẳng khách khí chút nào, to tiếng quát.

Tiêu Đông Mai thật sự kiêng kị với Vũ Thanh, quan trọng là khí thế trêи người Vũ Thanh quá mạnh mẽ, đây thật sự là chiến thần sa trường từng đao thật súng thật liều mạng giết người đó, khí thế lệ quỷ trêи người không phải là giả đâu.

Hoàng Văn Thành thấy vậy quá không ra gì rồi, mặc dù Tiêu Tử Phong nói lời chọc điên Hoàng Thiên, Hoàng Thiên giáo huấn tên này cũng không có gì, nhưng Vũ Thanh đối xử với Tiêu Đông Mai như vậy, Hoàng Văn Thành cảm giác rất mất mặt!

“Vũ Thanh, ở đây là nhà họ Hoàng, cậu muốn làm phản hay sao hải!”

Hoàng Văn Thành tức giận quát tháo.

Sắc mặt Vũ Thanh tự nhiên, nhìn Hoàng Văn Thành nói: “Ông chủ, tôi tôn trọng ông, nhưng nếu như bà chủ muốn làm hại đến cậu chủ, vậy tôi không ngại dùng cách của mình để đối đãi với bà ấy.”

Hoàng Văn Thành nghe những lời này, trước là ngơ ra, ngay sau đó thì ha ha cười to một trận.

“Ha ha, được thôi, cậu trung thành với cậu chủ như vậy, lòng tôi cảm thấy an ủi đấy.”

Hoàng Văn Thành nói.

Hoàng Văn Thành không tức giận, ngược lại còn khá vui vẻ nữa, dù sao thì Hoàng Thiên cũng là con trai ruột của ông, Vũ Thanh trung thành với Hoàng Thiên như vậy, Hoàng Văn Thành không có lý do gì phải giận cả.

Nhưng Tiêu Đông Mai thì lại tức giận rồi, trừ tức giận ra, nhiều hơn nữa là sợ hãi.

Mặc dù Vũ Thanh không nói rõ, nhưng Tiêu Đông Mai cảm nhận được, chỉ cần bà ta tiếp tục làm chuyện bất lợi đối với Hoàng Thiên, Vũ Thanh không ngại giết bà ta….

Vừa nghĩ đến những thứ này, tia dữ tợn trong mắt bà ta loé lên, bà ta đã quyết định, không chỉ muốn Hoàng Thiên biến mất khỏi thế giới này, mà cả Vũ Thanh bà cũng muốn làm thịt! Diệt trừ hậu hoạn!

“Mấy người được ăn no để đứng đấy hả?

Bà chủ của mấy người bị người ngoài hù doạ, còn không xông lên à?”

Tiêu Đông Mai quát vào mặt mười mấy người vệ sĩ.

Mười mấy người vệ sĩ kia đều đang do dự mãi, mặc dù họ chưa từng gặp Vũ Thanh, nhưng đã từng nghe tiếng tăm của Vũ Thanh, vệ sĩ truyền kỳ của nhà họ Hoàng mười năm trước, đúng thật là thần tượng của họ mà.

Huống gì bây giờ là lần đầu tiên gặp cậu chủ, mà Vũ Thanh lại là người bên cạnh cậu chủ, trong tình huống ông chủ còn chưa nói gì, những người vệ sĩ này không dám tự tìm rắc rối.

Tiêu Đông Mai thấy lời nói của mình còn không bằng cái rắm, vốn không thể ra lệnh cho những người vệ sĩ này, bà ta tức giận giậm chân.

“Tần Phi, cậu cũng không nghe lời tôi nói sao?”

Tiêu Đông Mai quát mắng đội trưởng đội vệ sĩ Tần Phi.

“Bà chủ, bà cứ nhìn tôi này!”

Tần Phi sớm đã nóng lòng muốn thử rồi, tên nhãi này bình thường nhận được rất nhiều ít lợi từ Tiêu Đông Mai, là con chó săn trung thành của Tiêu Đông Mai.



Hơn nữa Tần Phi sớm đã không phục Vũ Thanh, ai cũng bảo Vũ Thanh ngầu cỡ nào, anh muốn thử xem Vũ Thanh mạnh bao nhiêu.

“Vũ Thanh, nếu không muốn tàn phế thì lập tức cút ra ngoài đi!”

Tần Phi đi đến trước mặt Vũ Thanh, giương mày trừng mắt nói.

Vũ Thanh cũng không ngờ rằng lại có người dám nói chuyện như vậy với anh.

Lúc này Vũ Thanh không giận mà ngược lại lại cười, nhìn Tần Phi nói: “Cậu không phục à?”

“Tôi phục anh cái rắm ấy!”

Miệng mồm của Tần Phi cũng khá không sạch sẽ, sau khi mắng to một tiếng thì giơ chân đá nhắm vào hạ bộ của Vũ Thanh!

Ra chiêu vừa ác vừa nhanh, năng lực của tên Tần Phi này cũng rất mạnh.

Cạch!

“Ual”

Tần Phi phát ra tiếng kêu đau đớn, Vũ Thanh chỉ đá một chân đã đã đá gãy chân phải của Tần Phi Bụp một tiếng, Tân Phi một giây trước còn sinh long hoạt hổ, giờ đã thảm hại ngã xuống đất, đau đến đổ mồ hôi lạnh.

Những người xung quanh đều kinh sợ, đặc biệt là những người vệ sĩ kia đều cảm thấy may mắn vì lúc nấy không đi qua tìm chết, Vũ Thanh đúng là danh bất hư truyền!

“Còn ai không phục nữa, có thể lên đây.”

Vũ Thanh nhìn xung quanh một vòng, bình thản nói.

Không ai dám đáp lời, những người vệ sĩ này đều giữ im lặng.

“Ha ha ha! Không hổ là Vũ Thanh, còn ghê gớm hơn mười năm trước nữa!”

Hoàng Văn Thành ha ha cười lớn, dùng ánh mắt tân thưởng nhìn Vũ Thanh, ông cũng rất quý người có tài.

Tiêu Đông Mai tức đến nổi muốn phát điên, tâm phú. Tân Phi duy nhất của bà ta vậy mà chỉ một chiêu của Vũ Thanh đã phế đi một chân của cậu ta, khiến bà ta thật sự rất khó chịu.

Bà ta cũng hiểu rõ, muốn chơi cứng với Hoàng Thiên là không thể được, Hoàng Thiên có cao thủ như Vũ Thanh, không ai làm khó được Hoàng Thiên cả.

“Chị, chị mau cứu em đi, em sắp bị đánh chết rồi này…”

Tiêu Tử Phong tuyệt vọng nhìn Tiêu Đông Mai, Hoàng Thiên vốn không có ý muốn tha cho ông ta, ông ta thật sự không muốn chịu đòn nữa.

Tiêu Đông Mai cũng hết cách, nhìn tình thế như vậy, nếu giờ bà trực tiếp lao lên ra tay với Hoàng Thiên, Vũ Thanh sẽ xử lý cả bà ta đấy!

“Hoàng Thiên, cậu bỏ em trai tôi ra!”

Tiêu Đông Mai âm lãnh nói với Hoàng Thiên.

“Bà đang cầu xin tôi hay đang doạ tôi vậy?”

Hoàng Thiên cười lạnh một tiếng, hỏi Tiêu Đông Mai.

Tiêu Đông Mai hoàn toàn bị chọc giận muốn nổ tung, đối với bà ta mà nói, đây quả thực là một loại sỉ nhụ!

c “Cậu đừng phí lời với tôi! Tôi hỏi cậu có thả nó ra không hả!”

Tiêu Đông Mai gầm gừ nói.

Trong ấn tượng của Hoàng Thiên, Tiêu Đông Mai vẫn luôn rất khó đối phó, vẫn chưa bao giờ mất khống chế như vậy.

Lúc này Hoàng Thiên lạnh lùng cười, xem ra Tiêu Đông Mai chẳng qua cũng chỉ có vậy, bây giờ đã hoàn toàn mất hết phương hướng rồi.

“Ngại quá, tôi vẫn chưa chơi đã.”

Hoàng Thiên cười cười, sau đó đột nhiên thêm lực tay.

Con ngươi của Tiêu Tử Phong đã trừng to lên cả rồi, cà vạt thắt chặt khiến ông ta không thở nổi, sắp tắt thở luôn rồi!



“Ông à ông à, anh mau quản lý con trai anh đi chứ!”

Tiêu Đông Mai lần này thật sự có chút hoảng rồi, chỉ đành cầu cứu Hoàng Văn Thành thôi.

Hoàng Văn Thành không tỏ thái độ gì, ông biết trong lòng Hoàng Thiên có oán hận, vừa về đến nhà, Hoàng Văn Thành không muốn ầm ï với Hoàng Thiên.

Hơn nữa những lời lúc nãy của Tiêu Tử Phong cũng thật sự quá đáng ghét, dám nói con trai của Hoàng Văn Thành ông đây là đồ vô tích sựt Hoàng Văn Thành nghĩ đến đây, không nói lời nào, ông cũng muốn để tên Tiêu Tử Phong này học cách biết điều một chút.

“Ông xã à em xin anh đó, anh mà còn không lo nữa thì em trai em sẽ mất mạng mất!”

Tiêu Đông Mai chút nữa là quỳ xuống trước mặt Hoàng Văn Thành, bà đã không còn oai phong trước đây nữa, bây giờ thật sự đã bế tắc rồi.

Mắt nhìn Tiêu Tử Phong sắp bị xiết đứt hơi, Hoàng Thiên mới buông lỏng tay.

Tiêu Tử Phong cảm nhận được nồi sợ nồng đậm, mau chóng nhân cơ hội này hít từng ngụm khí lớn.

“Mau thở đi, sắp bắt đầu rồi đó nha.”

Hoàng Thiên như đang nói chuyện nhà với Tiêu Tử Phong vậy, không nhanh không chậm.

Hả? Còn nữa hả?

Tiêu Tử Phong bị doạ đến sắp ngất xỉu, vội vàng nhăn mặt cầu xin Hoàng Thiên: “Cậu chủ, cậu chủ, cậu tha cho tôi đi, đừng xiết nữa mài!”

“Ông nói không xiết nữa là không xiết nữa à? Ông là cái thá gì chứ hả?”

Hoàng Thiên trừng mắt, lại xiết thật chặt lần nữa.

Mãi đến khi sắc mặt Tiêu Tử Phong xanh tím, Hoàng Thiên mới chịu dừng tay, đá mạnh tên này nằm sấp dưới đất.

“Anh rể, anh xin tha giúp em đi, em thật sự không chịu nổi nữa rồi…

Tiêu Tử Phong như con chó bò đến trước mặt Hoàng Văn Thành đau khổ van nài.

“Ha ha, không phải cậu nói con trai tôi không dám đánh người sao? Là đồ vô tích sự mà?”

Hoàng Văn Thành lạnh lùng cười, khoanh tay không có hành động gì khác.

Tiêu Tử Phong hối hận muốn chết rồi, sớm biết bây giờ Hoàng Thiên đáng sợ như vậy, lúc nãy có nói gì cũng không nói xằng nói bậy như vậy, thế chẳng phải là tự tìm đòn sao?

“Không không không, lúc nấy em đều đang thả rắm cả đấy, là em không biết ăn nói…

Tiêu Tử Phong chẳng cần chút mặt mũi nào nữa, ngã dưới đất lấy sức tự tát mình mấy cái.

Hoàng Văn Thành cũng không quan tâm Tiêu Tử Phong nữa, ông quyết định để Hoàng Thiên tự xử lý chuyện này.

“Cậu chủ, sau này tôi không dám nữa, cậu tha cho tôi đi.”

Tiêu Tử Phong lại bò đến chân Hoàng Thiên, ôm lấy chân Hoàng Thiên cầu xin.

Màn này đúng là khiến mọi người như bị sét đánh trúng.

Phải biết trước đây Tiêu Tử Phong ỷ rằng có chị ông ta chống lưng, vẫn luôn giễu võ dương uy, có bao giờ chịu thua như vậy đâu chứ?

Hôm nay không chỉ chịu thua, hơn nữa còn là kiểu hoàn toàn vứt bỏ mặt mũi nữa, đúng là khiến người ta khó lòng nghĩ đến mà.

“Lập tức cút ra ngoài, sau này nếu còn dám bước vào nhà tôi nữa, tôi đánh gãy chân chó của ông.”

Hoàng Thiên lạnh giọng nói.

Tiêu Tử Phong chỉ hận bố mẹ ông ta đẻ thiếu hai cái chân cho ông ta thôi, đứng dậy chạy như để giữ mạng vậy.

Thấy Hoàng Thiên bá khí như vậy, Hoàng Văn Thành cảm thấy quá an ủi, ông biết gia nghiệp nhà họ Hoàng, Hoàng Thiên hoàn toàn có thế kế thừa.

Nhưng Hoàng Văn Thành còn chưa vui hết thì Hoàng Thiên đã lạnh lùng nói: “Tiêu Đông Mai, đến lượt bà rồi đấy, nói xem nào, bà đã làm gì chuyện tốt gì ở Bắc Ninh hải!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.