Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 776: Người có tên cây có bóng



Chu Viễn Tân thật đúng là muốn gọi điện thoại cho cha của anh ta.

Ở bên ngoài chịu thua thiệt, người đầu tiên anh ta nghĩ tới chính là cha mình, người đàn ông không gì không thể làm được trong måt anh ta.

"Mẹ nó, Hoàng Thiên phải chết! Còn hai cha con kia nữa, đánh chúng ta thành như thế này, bọn chúng cũng đừng nghĩ đến chuyện sống trêи đời nữa!"

Chu Viễn Tân siết chặt nắm đấm, tức giận gào thét.

Gần như điên cuồng, khiến người ta nhìn đều hãi hùng khϊế͙p͙ vía. Giờ phút này, dáng vẻ hung tợn của Chu Viễn Tân thật sự là hơi dọa người.

Tô Hồng Hạnh nhìn thấy thì sợ ngây người, mặc dù cô ta biết người anh này của bạn trai mình rất hung hăng, nhưng không nghĩ đến bắt đầu điên cuồng lại đáng sợ như thế.

"Anh, anh, anh làm sao thế?"

Tô Hồng Hạnh lo lắng nhìn Chu Viễn Tân, hỏi khế.

Vừa rồi cô ta cũng không chịu khổ gì, Hoàng Thiên thấy cô ta là phụ nữ nên cũng không làm khó cô ta, cho nên tâm trạng của cô ta vẫn rất bình thường.

Nhưng ba người bọn Chu Viễn Tân thì khác, ba người bọn họ tức đến muốn nổ phổi. Đối với bọn họ mà nói, hôm nay chính là một ngày vô cùng nhục nhã, khiến cho cả đời bọn họ khó mà quên được.

"Anh sao à? Anh muốn giết người! Anh muốn giết Hoàng Thiên và hai cha con kia!"

Chu Viễn Tân nhảy dựng lên quát.

"Anh hai, anh bình tĩnh một chút, tức giận quá sẽ hại thân đấy. Chờ cha đến, tên họ Hoàng kia chết chắc rồi"

Chu Viễn Phi lau mũi đang chảy máu, khuyên Chu Viễn Tân.

Chu Viễn Tân cố gắng khống chế cảm xúc, anh ta gọi điện thoại cho cha, biết được một lát nữa đối phương sẽ đến đây, lúc này. anh ta mới an tâm.

Chưa đầy nửa tiếng, một chiếc Mercedes S-Class vụt lao tới, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.

Người đàn ông trung niên này mặc đồ rất tinh tế, nhìn mặt ông ta vừa trắng vừa mập, vừa nhìn đã biết ông ta là loại người sống trong giàu sang.

"Viễn Tân, Viễn Phi, các con làm sao thế!"

Người đàn ông trung niên bước nhanh tới, vô cùng sợ hãi.

Ông ta tên là Chu Giang, là cha của Chu Viễn Tân và Chu Viễn Phi. Khi nhìn thấy hai đứa con bị hành hạ không ra hình người, ông ta thật sự vừa sợ vừa giận.

"Cha!"

Chu Viễn Tân không thể kiềm chế nổi nữa, anh ta kêu lên một tiếng rồi chạy về phía Chu Giang.

Chu Giang nhìn con trai lớn, chỉ thấy mũi của Chu Viễn Tân suýt nữa lệch qua một bên, mắt bị đánh sưng bầm, nhìn vô cùng thể thảm.

Hơn nữa tính cách của Chu Viễn Tân lại hung bạo ngang ngược, chưa từng yếu đuối như bây giờ. Chu Giang đã biết con trai của mình chịu uất ức rất lớn.

"Viễn Tân, con đừng vội, nói cho cha biết là ai đã đánh con và Viễn Phi ra thế này?"

Chu Giang nghiến răng hỏi Chu Viễn Tân.

Chu Viễn Tân tức giận đến mức sắp điên rồi, nói: "Là một thằng nhóc tên là Hoàng Thiên, còn có một cặp cha con, con không biết tên bọn chúng là gì?"

"Hoàng Thiên? Thằng đó khoảng bao nhiêu tuổi, dáng vẻ thế nào?"

Sau khi Chu Giang nghe thấy cái tên Hoàng Thiên này, lập tức sửng sốt hỏi Chu Viễn Tân.

Chu Viễn Tân thầm nghĩ không hay rồi, chẳng lẽ tên Hoàng Thiên này nổi danh như thế? Ngay cả cha mình nghe đến tên này thì sắc mặt cũng thay đổi?

"Hơn hai mươi tuổi! Cha, cha sẽ không sợ thằng nhóc này chứ?"

Chu Viễn Tân không yên tâm mà hỏi. Chu Giang nghe xong thì trừng mắt, ở trước mặt người ngoài, sao ông ta có thể yếu thế chứ?

"Đồ khốn kiếp! Cha con từng sợ qua ai chưa? Thằng nhóc họ Hoàng đó có gì mà phải sợ chứ?

Chu Giang tức giận quát lên.

"Đúng đúng, là con nói bậy rồi. Cha, nhưng cha phải trả thù cho con và Viễn Phi đó, chúng con đã lớn thế này rồi mà chưa từng phải chịu thiệt như hôm nay!"

Chu Viễn Tân nói với Chu Giang.

"Đúng đó cha, cha nhìn con bị đánh thế nào nè.."



Chu Viễn Phi tức giận đi đến gần Chu Giang, để lộ ra vết thương trêи người anh ta. Mặc dù Tô Chiến kia không nói gì, nhưng trong lòng cũng rất bứt rứt, nhưng mà anh ta không thể kể khổ với Chu Giang được. Chu Giang nhìn thấy thì càng tức giận, hai đứa con trai yêu dấu đều bị đánh rất thê thảm, chuyện này sao nhịn được?

Sao nhà họ Chu ông ta phải kìm nén cơn giận này chứ? "Viễn Tân, Viễn Phi, hai con yên tâm, cha chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Hoàng Thiên kia!" Trong mắt Chu Giang lóe lên vẻ ác độc, nói với Chu Viễn Tân và Chu Viễn Phi.

Trong lòng Chu Viễn Tân và Chu Viễn Phi biết rõ, bất kể là khi nào, chỉ cần cho đồng ý chuyện nào với bọn họ thì chắc chắn sẽ làm được.

Từ nhỏ tới lớn, khi bọn họ bị bắt nạt, Chu Giang đều sẽ khiến cho đối phương trả giá gấp mười lần.

Bọn họ cảm thấy lần này cũng không ngoại lệ, Hoàng Thiên chết chắc rồi. "Cha, vừa rồi con thấy cha hơi do dự, có phải cho biết Hoàng Thiên hay không?" Chu Viễn Tân vẫn luôn biết nhìn sắc mặt, nhìn ra vừa rồi phản ứng của Chu Giang hơi không bình thường.

Chu Giang nghe xong, lập tức sắc mặt thay đổi.

Mặc dù ông ta không ở thành phố Bắc Ninh, nhưng nhà cách thành phố Bắc Ninh cũng không xa, vẫn đã nghe người ta nói với nhau về Hoàng Thiên.

Ông ta biết bối cảnh của Hoàng Thiên sau không lường được, nghe nói là cậu chủ nhà họ Hoàng, rất khó chọc.

Còn nữa, những mối quan hệ của Hoàng Thiên ở thành phố Bắc Ninh cũng không thể coi thường được, Chu Giang đã nghe thấy rất nhiều.

Nhưng mà Chu Giang còn chưa biết chắc Hoàng Thiên này có phải là Hoàng Thiên ông ta đang nghĩ đến hay không, dù sao trêи đời này người trùng họ trùng tên rất nhiều.

"Viễn Tân, con vẫn chưa trả lời câu hỏi của cha! Người tên Hoàng Thiên kia đánh các con đó, dáng vẻ anh ta thế nào?"

Chu Giang dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi Chu Viễn Tân, ông ta nhất định phải biết rõ ràng mới được.

Chu Viễn Tâm thầm nghĩ không hay rồi, cha muốn bỏ cuộc nửa chừng rồi.

"Hơn hai mươi tuổi, là người nhanh nhẹn, mặc đồ rất bình thường"

Chu Viễn Tân cố ý nói qua về cách ăn mặc của Hoàng Thiên, hi vọng Chu Giang cho rằng Hoàng Thiên là người bình thường.

Nhưng mà Chu Giang cũng không phải người nông cạn như thế, ông ta nghe nói xong về tuổi tác của Hoàng Thiên, thì trong lòng đập lộp bộp một cái.

Ông ta nghe nói Hoàng Thiên kia cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.

Hơn nữa, lại dám đánh hai đứa con trai ông ta, nói rõ đối phương không hề đơn giản, vô cùng có khả năng người đó là cậu chủ nhà họ Hoàng ở thủ đô.

"Viễn Tân à, việc này có hơi khó khăn. Nếu như cha đoán không sai, thì Hoàng Thiên này chính là cậu chủ nhà họ Hoàng ở Hà Nội, không dễ chọc đâu!"

Chu Giang tỏ vẻ vô cùng lo lắng nói với Chu Viễn Tân.

Chu Viễn Tân nghe xong, lập tức nhíu mày.

Anh ta và Chu Viễn Phi cũng đã điều tra xong từ sớm, biết Hoàng Thiên có bối cảnh rất lớn, là người nhà họ Hoàng ở Hà Nội. Nhưng mà Chu Viễn Tân không quan tâm tới những điều này, cơn giận này của anh ta phải trút ra hết mới được. "Cha, cha sợ sao? Trong lòng của con, cha là người không sợ trời không sợ đất!"

Chu Viễn Tân hiểu rất rõ tính cách của Chu Giang, cho nên lúc này anh ta nói khích.

Quả nhiên, Chu Giang không thể chịu được mất mặt. Bạn gái của con trai nhỏ đang ở chỗ này, ông ta không thể bị mất mặt được.

"Cái rắm! Chu Giang tạo sao phải sợ ai? Không muốn trêu chọc tên họ Hoàng kia vì sợ phiền phức thôi"

Chu Giang trừng to mắt như hạt châu, quát lên.

"Đúng đúng, nhưng hai đứa con đều bị đánh thành như thế, cha đừng ngại phiền phức nữa"

Chu Viễn Tân nói.

Chu Giang bùng lên lửa giận, ông ta biết nếu không xử Hoàng Thiên thì không được.

"Hừ, hai con biết bây giờ tên họ Hoàng kia ở đâu chứ? Bây giờ cha sẽ đánh thằng đó tàn phế ngay!"

Chu Giang lạnh lùng nói.

Ngay lập tức, Chu Viễn Tân và Chu Viễn Phi đều trở nên hưng phấn, bọn họ đang chờ câu nói này đây.

"Cha, người yêu của Hoàng Thiên đang đến bệnh viện, chúng ta vào mấy bệnh viện tốt nhất thành phố Bắc Ninh để tìm xem, nhất định có thể tìm được!"

Chu Viễn Phi nói với vẻ mặt hớn hở.

Chu Giang khẽ gật đầu, sau đó cũng không nói gì mà lên xe.

"Nhanh, chúng ta đuổi theo Chu Viễn Phi kéo Tô Hồng Hạnh lên xe. Chu Viễn Tân và Tô Chiến cũng nhanh chóng lên xe, chạy theo phía sau xe của Chu Giang, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trong bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Ninh, Hoàng Thiên cùng với Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành ngồi ngoài phòng giải phẫu lo lắng chờ đợi.



Hứa Mỹ Tâm đã đi vào trong hơn tiếng đồng hồ, nhưng cửa phòng giải phẫu trước mắt còn chưa mở, vẫn đang tiến hành phẫu thuật.

Cái kéo cắm vào bụng, nếu như không bị thương đến ruột còn tốt, nhưng nếu bị thương đến nội tạng quan trọng thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Hoàng Thiên không thoải mái hơn cho con nhà họ Hứa bao nhiêu, ít nhiều gì anh cũng lo lắng cho Hứa Mỹ Tâm, sự cố xảy ra bất trắc gì.

Một mặt cô gái này không phải người xấu, lại có quan hệ tốt với Lâm Ngọc An như thế, Hoàng Thiên cũng không mong cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì.

Mặt khác, chuyện này vì Hoàng Thiên nên mới thế, tình cảnh mà Hứa Mỹ Tâm gặp trong lần này thật sự rất oan uổng, Hoàng Thiên không yên tâm.

Rốt cuộc, cửa phòng giải phẫu cũng đã mở ra, Hứa Mỹ Tâm được nhân viên y tế đẩy ra, đưa vào phòng bệnh.

"Bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi?"

Giọng nói của Hứa Chỉnh Đạt có hơi run rẩy, vội vàng đi lên hỏi bác sĩ chủ trị.

Bác sĩ chủ trị kéo khẩu trang xuống, nở nụ cười.

Chu Viễn Tân hiểu rất rõ tính cách của Chu Giang, cho nên lúc này anh ta nói khích.

Quả nhiên, Chu Giang không thể chịu được mất mặt. Bạn gái của con trai nhỏ đang ở chỗ này, ông ta không thể bị mất mặt được.

"Cái rắm! Chu Giang tạo sao phải sợ ai? Không muốn trêu chọc tên họ Hoàng kia vì sợ phiền phức thôi"

Chu Giang trừng to mắt như hạt châu, quát lên.

"Đúng đúng, nhưng hai đứa con đều bị đánh thành như thế, cha đừng ngại phiền phức nữa"

Chu Viễn Tân nói.

Chu Giang bùng lên lửa giận, ông ta biết nếu không xử Hoàng Thiên thì không được.

"Hừ, hai con biết bây giờ tên họ Hoàng kia ở đâu chứ? Bây giờ cha sẽ đánh thằng đó tàn phế ngay!"

Chu Giang lạnh lùng nói.

Ngay lập tức, Chu Viễn Tân và Chu Viễn Phi đều trở nên hưng phấn, bọn họ đang chờ câu nói này đây.

"Cha, người yêu của Hoàng Thiên đang đến bệnh viện, chúng ta vào mấy bệnh viện tốt nhất thành phố Bắc Ninh để tìm xem, nhất định có thể tìm được!"

Chu Viễn Phi nói với vẻ mặt hớn hở.

Chu Giang khẽ gật đầu, sau đó cũng không nói gì mà lên xe.

"Nhanh, chúng ta đuổi theo Chu Viễn Phi kéo Tô Hồng Hạnh lên xe. Chu Viễn Tân và Tô Chiến cũng nhanh chóng lên xe, chạy theo phía sau xe của Chu Giang, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trong bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Ninh, Hoàng Thiên cùng với Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành ngồi ngoài phòng giải phẫu lo lắng chờ đợi.

Hứa Mỹ Tâm đã đi vào trong hơn tiếng đồng hồ, nhưng cửa phòng giải phẫu trước mắt còn chưa mở, vẫn đang tiến hành phẫu thuật.

Cái kéo cắm vào bụng, nếu như không bị thương đến ruột còn tốt, nhưng nếu bị thương đến nội tạng quan trọng thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Hoàng Thiên không thoải mái hơn cho con nhà họ Hứa bao nhiêu, ít nhiều gì anh cũng lo lắng cho Hứa Mỹ Tâm, sự cố xảy ra bất trắc gì.

Một mặt cô gái này không phải người xấu, lại có quan hệ tốt với Lâm Ngọc An như thế, Hoàng Thiên cũng không mong cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì.

Mặt khác, chuyện này vì Hoàng Thiên nên mới thế, tình cảnh mà Hứa Mỹ Tâm gặp trong lần này thật sự rất oan uổng, Hoàng Thiên không yên tâm.

Rốt cuộc, cửa phòng giải phẫu cũng đã mở ra, Hứa Mỹ Tâm được nhân viên y tế đẩy ra, đưa vào phòng bệnh.

"Bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi?"

Giọng nói của Hứa Chỉnh Đạt có hơi run rẩy, vội vàng đi lên hỏi bác sĩ chủ trị.

Bác sĩ chủ trị kéo khẩu trang xuống, nở nụ cười.

"Yên tâm đi, con gái của ông không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bị thương đại tràng thôi. Phẫu thuật rất thành công, chỉ cần cẩn thận an dưỡng thì có thể phục hồi."

"Rất cảm ơn! Bác sĩ, vất vả rồi!"

Hứa Chỉnh Đạt cầm bàn tay của bác sĩ chủ trị, luôn miệng nói cảm ơn.

Lòng Hoàng Thiên cũng bình tĩnh trở lại, thở ra một hơi. Nhưng vào lúc này, từ khóe mắt anh nhìn thấy có một người theo nhân viên y tế đi vào phòng bệnh của Hứa Mỹ Tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.