Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 781: Sư tử Hà Đông rống



Mặt của Đào Văn Lâm nóng lên, ông ta nhìn Hoàng Thiên một cái, thực sự là cực kỳ xấu hổ.

Phan Thanh Linh này cũng quá tùy hứng rồi, sao có thể nói cậu Thiên như vậy, giờ làm sao mới ổn đây?

Trong lòng Đào Văn Lâm thầm tính toán, sốt ruột cực kỳ.

Nhưng ông ta quá lo lắng rồi, Hoàng Thiên vẫn chưa đến mức so đo với một cô gái, hơn nữa còn tới để xin người ta cứu chữa mà, Hoàng Thiên càng phải lễ độ hơn.

"Thanh Linh, không được nói bậy bạ, cậu Thiên này không phải người bình thường, sự bá gọi cậu ấy một tiếng cậu Thiên là cam. tâm tình nguyện, cậu Thiên cũng không ép sư bà gọi vậy"

Vẻ mặt Đào Văn Lâm nghiêm túc nói với Phan Thanh Linh, còn chớp mắt với Phan Thanh Linh, ra hiệu cô ấy thức thời một chút.

Phan Thanh Linh cũng không cho là đúng, cho dù Đào Văn Lâm phạm phải quy tắc, cô ấy cũng sẽ dạy bảo một phen, huống chi là một người ngoài như Hoàng Thiên?

"Được rồi nhị sự bá, sự bá đừng nói nữa, cháu tới hỏi anh ta một chút"

Phan Thanh Linh nói, đi tới gần Hoàng Thiên.

Cẩn thận đánh giá Hoàng Thiên một phen, rốt cuộc trêи mặt Phan Thanh Linh hiện lên chút ngại ngùng.

Dù sao đã ở vùng núi thẳm này mười tám, mười chín năm rồi, hầu như không được gặp thanh niên trai tráng, huống hồ bộ dáng của Hoàng Thiên cũng không tệ lắm, tuấn tú lịch sự, trong lòng Phan Thanh Linh cũng hơi nhộn nhạo.

Nhưng rất nhanh, vẻ thẹn thùng trêи mặt cô ấy biến mất, trở lại vẻ trang nghiêm.

"Cậu Thiên này, anh tới là muốn chữa bệnh thì cũng đừng lấy cái cách gọi cậu Thiên này ra, nếu không anh hãy dẫn người của mình rời khỏi đây đi."

Phan Thanh Linh ra oai phủ đầu với Hoàng Thiên, đây cũng tính là diệt bớt nhuệ khí của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thấy rõ, Phan Thanh Linh này cũng khá là cao ngạo, đối với những cô gái như vậy, không thể cứng rắn được, chỉ có thể dùng lời nói ngon ngọt để thương lượng.

"Ha ha, em gái Thanh Linh nói thế nào thì là thế đó."

Hoàng Thiên mỉm cười nói.

"Hì hì, cái miệng này của anh cũng khá ngọt đó, nhưng tôi không thích anh gọi tôi là em gái, chúng ta không quen không biết, anh gọi bậy bạ như vậy à?"

Phan Thanh Linh cười đáng yêu, nhưng lời nói lại như con dao nhỏ đâm vào người khác.

Nếu như không có tính nhẫn nại, chỉ sợ sớm đã trợn mắt rồi.

Nhưng Hoàng Thiên cũng không đến nỗi, tính nhẫn nại của anh cao hơn so với người thường nhiều.

Chút tính tình của Phan Thanh Linh này đối với anh mà nói, không tính là gì cả.

"Được, vậy tôi gọi cô là Thanh Linh."

Hoàng Thiên gật đầu nói.

Phan Thanh Linh thấy Hoàng Thiên khá nghe lời, ấn tượng của cô ấy đối với Hoàng Thiên tốt hơn không ít.

"Cô gái, cô đừng được voi đòi tiên, lần này chúng tôi tới là có chuyện nhờ, nhưng không phải là nhờ vả không công, chỉ cần có giải độc cho cậu Thiên, chúng tôi sẽ đưa cô rất nhiều tiền"

Lúc này Lã Việt không nhịn được nữa, lớn tiếng nói với Phan Thanh Linh.

Một câu nói liền khiển Phan Thanh Linh mất hứng.

"Ai mà thèm tiền của mấy người? Tôi ở đây cũng không tiêu tiền bao nhiêu có thêm tiền thì có ích gì?" Phan Thanh Linh đáp lại.

"Chuyện này." Lã Việt cũng không ngờ tính tình của Phan Thanh Linh lại tùy hứng như thế, bị nói lại mà không tiếp lời được.

Nếu bàn về đánh lộn, Lã Việt được tính là hàng đầu, nếu bàn về đấu võ mồm, Lã Việt vẫn còn kém xa.

"Chuyện chuyện chuyện gì chứ? Mấy người đi ra ngoài cho tôi, nhiều người đứng trong nhà tôi như vậy, nhìn chướng mắt lắm." Phan Thanh Linh chỉ cửa ý bảo Lã Việt và sáu đàn em đi ra ngoài.

Lã Việt nào từng bị đối xử như thế? Nhưng thấy Phan Thanh Linh chỉ là một cô gái nhỏ, anh ta cũng không tiện trút giận, cũng không thể để người ta nói đường đường là anh Việt lại đi ăn hϊế͙p͙ một cô bé!

"Lã Việt, các anh ra trước đi."



Hoàng Thiên quay đầu nói với Lã Việt.

"Vâng"

Lã Việt đáp một tiếng, liền chuẩn bị dẫn đàn em ra ngoài.

"Mấy người đứng xa một chút, đừng đứng ngẩn ở cửa"

Phan Thanh Linh nói.

"Nơi này tối om, xung quanh đều là núi, chúng tôi có thể đi đâu?"

Lã Việt cạn lời nhìn Phan Thanh Linh hỏi.

"Anh Việt, nếu không tôi dẫn mọi người đi dạo xung quanh, hang động Thanh Linh này có nhiều cảnh đẹp vô cùng, mọi người tới rồi thì đừng bỏ uống"

Đào Văn Lâm cười, tới giảng hòa.

Lã Việt cũng không thể làm gì Phan Thanh Linh, không còn cách nào khác mà dẫn mấy đàn em đi ra.

"Cậu Thiên, cậu tâm sự với Thanh Linh đi nhé, Thanh Linh là người biết lý lẽ, nói chuyện đàng hoàng với nó, nó sẽ giúp cậu." Đào Văn Lâm không yên lòng nói với Hoàng Thiên, ông ta sợ rằng sau khi mình rời khỏi đây, Phan Thanh Linh lại cãi nhau với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn ra băn khoăn của Đào Văn Lâm, không khỏi cười nhạt: "Yên tâm đi lão Lâm, tâm lý của tôi khá vững"

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."

Đào Văn Lâm gật đầu, dẫn bọn Lã Việt đi.

Thấy xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh, Phan Thanh Linh chỉ một cái ghế trước mặt, nói với Hoàng Thiên: "Anh ngồi xuống trước đi."

Hoàng Thiên cũng không khách sáo mà ngồi xuống.

Phan Thanh Linh cũng lấy ghế ra ngồi trước mặt Hoàng Thiên.

"Anh trúng Châm Đoạt Hồn sao?"

Phan Thanh Linh cũng không lằng nhằng, nói thẳng ra bệnh trạng của Hoàng Thiên.

Trong lòng Hoàng Thiên nắm chắc, xem ra Đào Văn Lâm không nói suông, Phan Thanh Linh này thật sự có mấy phần bản lĩnh.

"Đúng vậy, nghe nhị sự bá của cô nói, chỉ có cô và mẹ cô mới giải được độc của Châm Đoạt Hồn, cho nên mới tới đây xin giúp một tay"

Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh nghe xong gật đầu, nói với Hoàng Thiên: "Vậy được rồi, anh là bạn của nhị sư bá, tôi thấy con người anh cũng không tệ, thôi thì cứu anh một mạng vậy."

Hoàng Thiên cũng không ngờ Phan Thanh Linh lại đồng ý sảng kɧօáϊ như vậy, xem thái độ vừa rồi của cô ấy, còn tưởng cô ấy sẽ không chịu ra tay chứ.

"Vậy xin cảm ơn cô, Thanh Linh."

"Chuyện chuyện chuyện gì chứ? Mấy người đi ra ngoài cho tôi, nhiều người đứng trong nhà tôi như vậy, nhìn chướng mắt lắm." Phan Thanh Linh chỉ cửa ý bảo Lã Việt và sáu đàn em đi ra ngoài.

Lã Việt nào từng bị đối xử như thế? Nhưng thấy Phan Thanh Linh chỉ là một cô gái nhỏ, anh ta cũng không tiện trút giận, cũng không thể để người ta nói đường đường là anh Việt lại đi ăn hϊế͙p͙ một cô bé!

"Lã Việt, các anh ra trước đi."

Hoàng Thiên quay đầu nói với Lã Việt.

"Vâng"

Lã Việt đáp một tiếng, liền chuẩn bị dẫn đàn em ra ngoài.

"Mấy người đứng xa một chút, đừng đứng ngẩn ở cửa"

Phan Thanh Linh nói.

"Nơi này tối om, xung quanh đều là núi, chúng tôi có thể đi đâu?"

Lã Việt cạn lời nhìn Phan Thanh Linh hỏi.



"Anh Việt, nếu không tôi dẫn mọi người đi dạo xung quanh, hang động Thanh Linh này có nhiều cảnh đẹp vô cùng, mọi người tới rồi thì đừng bỏ uống"

Đào Văn Lâm cười, tới giảng hòa.

Lã Việt cũng không thể làm gì Phan Thanh Linh, không còn cách nào khác mà dẫn mấy đàn em đi ra.

"Cậu Thiên, cậu tâm sự với Thanh Linh đi nhé, Thanh Linh là người biết lý lẽ, nói chuyện đàng hoàng với nó, nó sẽ giúp cậu." Đào Văn Lâm không yên lòng nói với Hoàng Thiên, ông ta sợ rằng sau khi mình rời khỏi đây, Phan Thanh Linh lại cãi nhau với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn ra băn khoăn của Đào Văn Lâm, không khỏi cười nhạt: "Yên tâm đi lão Lâm, tâm lý của tôi khá vững"

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."

Đào Văn Lâm gật đầu, dẫn bọn Lã Việt đi.

Thấy xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh, Phan Thanh Linh chỉ một cái ghế trước mặt, nói với Hoàng Thiên: "Anh ngồi xuống trước đi."

Hoàng Thiên cũng không khách sáo mà ngồi xuống.

Phan Thanh Linh cũng lấy ghế ra ngồi trước mặt Hoàng Thiên.

"Anh trúng Châm Đoạt Hồn sao?"

Phan Thanh Linh cũng không lằng nhằng, nói thẳng ra bệnh trạng của Hoàng Thiên.

Trong lòng Hoàng Thiên nắm chắc, xem ra Đào Văn Lâm không nói suông, Phan Thanh Linh này thật sự có mấy phần bản lĩnh.

"Đúng vậy, nghe nhị sự bá của cô nói, chỉ có cô và mẹ cô mới giải được độc của Châm Đoạt Hồn, cho nên mới tới đây xin giúp một tay"

Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh nghe xong gật đầu, nói với Hoàng Thiên: "Vậy được rồi, anh là bạn của nhị sư bá, tôi thấy con người anh cũng không tệ, thôi thì cứu anh một mạng vậy."

Hoàng Thiên cũng không ngờ Phan Thanh Linh lại đồng ý sảng kɧօáϊ như vậy, xem thái độ vừa rồi của cô ấy, còn tưởng cô ấy sẽ không chịu ra tay chứ.

"Vậy xin cảm ơn cô, Thanh Linh."

Hoàng Thiên chân thành nói.

"Không có gì, anh cũng đã tới đây rồi, tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu được" Phan Thanh Linh nói, đứng dậy đến trước giường rồi ngồi xổm xuống tìm gì đó.

Bóng lưng duyên dáng hấp dẫn ánh mắt, đừng thấy cô bé này tuổi không lớn lắm, nhưng vóc người cũng duyên dáng khiến người ta rung động.

Những thứ đẹp đẽ ai cũng thích, Hoàng Thiên cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.

Rất nhanh Phan Thanh Linh đã lấy một cái hộp nhỏ từ dưới gầm giường ra, cũng không biết bên trong đựng những thứ gì.

Đặt cái hộp lên bàn, lúc Phan Thanh Linh chuẩn bị mở hộp thì.

"Cậu là ai?"

Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra, một người phụ nữ trung niên trừng mắt lớn tiếng quát với Hoàng Thiên. Hoàng Thiên đưa lưng về phía cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng sư tử Hà Đông rống làm Hoàng Thiên bị dọa không nhẹ.

Nhìn lại thì là một người phụ nữ trung niên bộ dáng thướt tha, đang đứng ở cửa giương mắt hổ, giống như muốn ăn Hoàng

Thiên vậy.

Hoàng Thiên đứng lên theo bản năng, xoay người nhìn người phụ nữ trung niên này. "Me, mę về rồi."

Phan Thanh Linh hơi căng thẳng, chào hỏi người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên nhìn Hoàng Thiên, lại nhìn Phan Thanh Linh, trêи mặt bà ta đều là vẻ giận dữ.

"Hỏi cậu đấy, cậu bị câm à? Ở đâu ra, muốn quấy rối con gái tôi sao?"

Người phụ nữ trung niên vừa hỏi Hoàng Thiên vừa đi tới.

Hoàng Thiên đau đầu, Trương Lan Phượng đã đủ lợi hại rồi, nhưng so với người phụ nữ trung niên này thì vẫn còn kém xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.