Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 810: Quá Là Kỳ Lạ





Nghe thấy Kim Đại Thành nói như vậy, nụ cười lạnh trên mặt Võ Phi càng ngày càng rét lạnh. 
Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói với Kim Đại Thành: "Chú, chú muốn khiến Hoàng Thiên thảm tới mức nào?" 
"Đương nhiên là càng thảm càng tốt chứ sao!" Kim Đại Thành vội vàng nói, ông ta nhìn thấy Võ Phi ra vẻ rất nắm chắc, lập tức phấn khích. 
Vốn dĩ, ông ta đã hận Hoàng Thiên, vừa rồi lại bị Hoàng Thiên trừng trị còn không bằng một con chó, giờ trong đầu Kim Đại Thành toàn là làm sao để báo thù. 
"Ha ha, vậy khiến Hoàng Thiên đi chết, thế nào?" Võ Phi nham hiểm cười ha ha, hỏi Kim Đại Thành. 
Cái này... 
Kim Đại Thành im lặng, ông ta đương nhiên là hận Hoàng Thiên, nhưng mà nói giết Hoàng Thiên, thì Kim Đại Thành lại không có lá gan đó. 
Vũ Thanh giết Kim Đại Thành thì chẳng có chuyện gì hết, có điều Kim Đại Thành không dám làm ra tai nạn chết người, việc này là phải bị xử bắn đó. 
"Cháu này, đừng có nói giỡn với chú chứ, giết người là chuyện giỡn chơi à?" Giọng điệu Kim Đại Thành hơi chỉ trích mà nói Võ Phi. 
Kim Đại Hữu cũng sợ quá trời quá đất, bước tới nói với Võ Phi: "Đừng có nói nhảm nữa.

Tên nhóc Hoàng Thiên rất có tiếng tăm ở thành phố Bắc Ninh đấy, nếu mà giết cậu ta rồi thì sẽ xảy ra náo động lớn, chúng ta đừng nghĩ dễ chịu." 
"Nếu hai chú đều lo lắng như vậy, thế thì cháu đổi cái cách khác vậy, hay là khiến cho Hoàng Thiên sống không bằng chết, sao nào?" Trên mặt Võ Phi lộ ra nụ cười tà ác, hỏi Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu. 
Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu vừa nghe thế, lập tức phấn chấn. 
"Vậy thì tốt quá! Ha ha, nếu thật sự có thể khiến Hoàng Thiên sống không bằng chết, thế thì còn hả giận hơn cả giết nó nữa!" Kim Đại Hữu vui vẻ cười ha ha.


Kim Triết ở bên nghe thấy lời nói ấy của Võ Phi cũng phấn khích lên. 
Đối với anh ta, thì anh ta vô cùng hy vọng Hoàng Thiên gặp xui xẻo, bởi vì Hoàng Thiên đã đánh gãy một chân của anh ta. 
"Anh Phi, anh nói nghe thử, làm sao mới có thể khiến cho Hoàng Thiên sống không bằng chết thế?" Kim Triết lập tức hỏi Võ Phi. 
Võ Phi nhìn thằng em họ kia của mình, phải chống cả nạng, đúng là thật sự đủ thảm. 
"Bí mật, như vậy đi, ngày mai anh sẽ bay tới thành phố Bắc Ninh rồi tiến hành kế hoạch của mình, ha ha." Võ Phi cười, còn cố ý úp úp mở mở nói một nửa. 
Đám Kim Đại Thành cũng không hỏi tiếp nữa, biết mấy năm nay Võ Phi làm ăn ở nước ngoài rất lợi hại, giờ trở về nước, chắc hẳn cũng cực kỳ có bản lĩnh. 
Nếu Võ Phi nói có thể khiến Hoàng Thiên sống không bằng chết, vậy tụi ông sẽ mỏi mắt mong chờ. 
Mà lúc này, đám Hoàng Thiên đã quay trở về thành phố Bắc Ninh. 
Vũ Thanh đã sớm dẫn theo các đàn em rời khỏi, Hoàng 
Thiên thì lái xe chở Phan Thanh Linh và Mai Trân chạy thẳng tới nhà thuốc đông y của Phan Thanh Linh. 
Buổi tối Hoàng Linh không ở nơi này, ban ngày chỉ tới giúp đỡ trông nom một chút. 
Có thể nói cái nhà thuốc đông y này hoàn toàn thuộc về Phan Thanh Linh. 
Khi Mai Trân và Phan Thanh Linh xuống khỏi xe của Hoàng Thiên, nhìn thấy nhà thuốc đông y này thì bà ta lập tức ngây ngẩn cả người. 
"Thanh Linh này, sao lại dẫn chúng ta tới nơi đây thế?" Mai Trân khó hiểu hỏi Phan Thanh Linh. 
"Mẹ, đây là nhà thuốc đông y mà anh Hoàng Thiên đã giúp con mở, tạm thời chúng ta sẽ ở tại nơi này.

Mẹ cứ coi nơi này là nhà mới đi." Phan Thanh Linh nói với Mai Trân. 
Mai Trân thè lưỡi, không khỏi liếc nhìn Hoàng Thiên một cái. 
Thầm nghĩ Hoàng Thiên này lợi hại ghế, đối với Thanh Linh cũng tốt, mở một nhà thuốc đông y như vậy, chắc là cũng phải tốn kha khá tiền nhỉ? 
"Hoàng Thiên, cháu đúng là một người bạn tốt, ha ha, Thanh Linh có thể gặp được cháu, cũng là may mắn của con bé" Mai Trân cười ha ha, khen Hoàng Thiên. 
Không có biện pháp, nhận được sự giúp đỡ của người ta thì cũng phải mềm mỏng với người ta hơn.

Mai Trân nhận được bảy tỷ từ Hoàng Thiên, nào còn dám ăn nói lớn lối với Hoàng Thiên, nịnh nọt còn không kịp ấy chứ. 
"Cũng không cần nói như vậy, đây đều là điều mà Thanh Linh nên được.

Hoàng Thiên nói với Mai Trân. 
"Hì hì, nếu sau này Thanh Linh có gặp khó khăn gì, thì mong cháu giúp đỡ nhiều hơn nhé." Mai Trân cười hì hì nói với 
Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên cũng không để ý đến Mai Trân lắm, chỉ tùy tiện ứng phó hai câu.

Nhìn Phan Thanh Linh dẫn Mai Trân đi vào mới chuẩn bị lên xe. 

Nhưng khi Phan Thanh Linh đi đến cửa, lại quay đầu nói với Hoàng Thiên: "Anh Hoàng Thiên, sắp tới anh phải cẩn thận một chút nhé, người nhà họ Kim sẽ không dễ dàng bỏ qua đầu.

Bọn họ rất có khả năng sẽ trả thù anh". 
Thấy vẻ mặt Phan Thanh Linh lộ vẻ lo lắng, Hoàng Thiên mỉm cười nói với cô ấy: "Cô đừng lo lắng cho tôi, mau đi vào đi." 
"Ừm.

Phan Thanh Linh đáp, dẫn Mai Trân đi vào. 
Thực ra, trong lòng Hoàng Thiên sao có thể không hiểu cơ chứ? Anh biết chuyện này sẽ không dễ dàng cho qua như vậy, người nhà họ Kim, rất có khả năng sẽ gây rắc rối cho mình. 
Có điều, với tình huống giống như đêm này, thì Hoàng Thiên cũng không thể xử lý người nhà họ Kim, dù sao Vũ Thanh cũng đứng ra cầu xin. 
Biết bao năm qua, Vũ Thanh chưa từng cầu xin Hoàng Thiên chuyện gì, nên Hoàng Thiên cũng khó mà từ chối. 
Về phần sự trả thù của người nhà họ Kim, Hoàng Thiên đúng là không để bụng cho lắm. 
Sau khi lái xe về nhà, thì đã khuya.

Hoàng Thiên cũng không làm phiền Lâm Ngọc An, mà ngủ ở một căn phòng khác. 
Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngọc An tỉnh lại, chuẩn bị tốt bữa sáng cho Hoàng Thiên rồi kêu Hoàng Thiên rời giường. 
"Ngọc An, sau này đừng dậy sớm như thế, để anh làm bữa sáng cho" Hoàng Thiên hơi áy náy nhìn cái bụng tròn và 
của Lâm Ngọc An.

Còn nửa tháng nữa là vợ sẽ sinh, thế mà còn ưỡn bụng bầu hầu hạ anh, anh cảm thấy có lỗi với vợ quá. 
"Không sao, em thấy anh đang ngủ say, nên không nhẫn tâm gọi anh dậy" Lâm Ngọc An mỉm cười nói. 
"Cặp song sinh một trai một gái của chúng ta sắp chào đời rồi, Ngọc An, cảm ơn ông trời đã ban em cho anh" Hoàng Thiên không kìm lòng nổi cầm lấy bàn tay Lâm Ngọc An, cảm động nói. 
Lâm Ngọc An nở nụ cười ngọt ngào, kéo Hoàng Thiên đi ăn sáng. 
Ngày hôm nay tới trưa, Hoàng Thiên đều không có đi ra ngoài mà là ở nhà với Lâm Ngọc An. 
Đến giữa trưa, Trương Lan Phượng tới. 
Thấy người đến là Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đều cảm thấy bất ngờ. 
Bởi vì bình thường Trương Lan Phượng cơ bản sẽ không tới, theo lý thuyết sau khi Lâm Ngọc An có bầu, Trương Lan Phượng nên thường xuyên đến chăm sóc, nhưng bà ta lại không đến, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng rất ít gọi. 
Hôm nay, không biết có phải là Mặt Trời mọc ở đằng tây không mà thái độ của Trương Lan Phượng lại khác thường như thế.

Bà ta không chỉ đến mà trong tay còn cầm theo một cái cà mên giữ ấm, cũng không biết bên trong đựng cái gì. 
"Mẹ, mẹ đã đến rồi" Lâm Ngọc An vẫn là rất vui, cô đã lâu không gặp Trương Lan Phượng. 
"Ừ ừ, Ngọc An, gần đây còn có khỏe không? Ồ, bụng to như vậy rồi à, chắc sắp sinh rồi nhỉ?" Mặt mày Trương Lan Phượng hớn hở, bước đến gần Lâm Ngọc An. 
"Vâng, còn hơn mười ngày nữa là đến ngày sinh theo dự đoán của bác sĩ" Gương mặt Lâm Ngọc An tràn đầy hạnh 

phúc nhìn bụng của mình, mỉm cười nói. 
Trương Lan Phượng cười vô cùng mất tự nhiên, lúc này, bà ta đặt cà mên lên bàn, mở nắp ra. 
"Hoàng Thiên này, mẹ hầm cho Ngọc An nồi canh gà để bồi bổ cơ thể.

Trương Lan Phượng nói xong, trực tiếp đi vào phòng bếp, lấy chén và muỗng ra, múc canh gà cho Lâm Ngọc An. 
"Ngọc An, con mau uống khi canh còn nóng đi, mẹ nếm rồi, ngon lắm" Trương Lan Phượng cầm chén bưng đến trước mặt Lâm Ngọc An. 
"Mẹ, mẹ biết con không thích uống canh gà mà" Lâm Ngọc An nói. 
"Con bé ngốc này, đây là đồ cực kỳ bổ đó.

Giờ con đang cần bổ sung dinh dưỡng, cũng rất tốt đối với thai nhi! Mau uống đi, mẹ hầm ba tiếng mới xong đó" Trương Lan Phượng giục. 
Lâm Ngọc An cũng không nói thêm gì nữa, đây là mẹ có lòng tốt đưa canh gà. 
"Hoàng Thiên, gần đây con có việc gì không?" Lúc này, Trương Lan Phượng quay đầu lại tươi cười đầy mặt hỏi Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên nhìn Trương Lan Phượng, không biết tại sao, nhưng Hoàng Thiên cứ có cảm giác hôm nay Trương Lan Phượng cực kỳ kỳ lạ. 
Nụ cười này cũng vô cùng khác thường. 
Tuy rằng sau khi Trương Lan Phượng biết thân phận của Hoàng Thiên rồi, thì thái độ của bà ta với Hoàng Thiên đã thay đổi rất nhiều, không có ép Hoàng Thiên ly hôn với Lâm Ngọc An nữa. 
Nhưng mà, thành kiến của Trương Lan Phượng đối với 
Hoàng Thiên quá sâu, mâu thuẫn ba bốn năm không phải cứ nhanh như vậy là có thể giải được. 
Cho nên, Trương Lan Phượng chưa từng đối xử tốt và nhiệt tình với Hoàng Thiên như hôm nay. 
Điều này khiến Hoàng Thiên cảm thấy vô cùng khó hiểu, anh nói với Trương Lan Phượng: "Gần đây khá tốt, cũng không có việc gì" 
"Ha ha, vậy là tốt rồi, có rảnh thì chăm sóc Ngọc An nhiều một chút, giờ chính là lúc mà con bé cần con nhất" Trương Lan Phượng cười ha ha nói. 
Hoàng Thiên đều bị bà ta làm cho xấu hổ, bỗng nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, Hoàng Thiên đúng là có hơi khó mà chấp nhận. 
Lúc này, Lâm Ngọc An đã bưng chén canh gà lên uống mấy ngụm, Trương Lan Phượng thấy thế, tay và chân bà ta đều hơi hơi phát run... 
Cảnh ấy, bị Hoàng Thiên nhạy bén phát hiện ra! 
Trong phòng này cũng không lạnh, sao Trương Lan Phượng lại run lên như thế? 
Có gì đó không thích hợp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.