Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 831: Còn Chơi Theo Dõi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hoàng Thiên cũng nhìn ra, da mặt của Phan Thanh Linh rất mỏng, cô không chịu nổi người ta khen ngợi như vậy. 
Không muốn ở chỗ này, cho nên cô ấy mới xin về nhà.

“Được, anh đưa em về, ngày mai em có thể chính thức đến nhận công tác, làm phó viện trưởng” Hoàng Thiên ôn nhu cười với Phan Thanh Linh, chuẩn bị mang cô rời đi. 
Thấy Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh sắp rời đi, Lê Chính Thành rất lo lắng. 
Ông cụ này là người có ơn tất báo, cháu gái được Phan Thanh Linh chữa khỏi, đây chính là ân tái tạo! 
Cho nên Lề Chính Thành làm sao có thể đẻ Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh rời đi như thế? Ông ta phải cảm ơn bọn họ thật tốt mới được. 
“Cô Linh, cậu Thiên, hai người khoan hãng đi” 
Lê Chính Thành trình trọng ngăn cản Hoàng Thiên với Phan Thanh Linh. 
“Viện trưởng Thành, còn có việc gì sao?” 
Hoàng Thiên hỏi Lê Chính Thành. 
“Cô Linh đã chữa khỏi cho Tuyết Ngưng, dù thế nào thì tôi cũng phải mời cô ấy một bữa cơm để bày tỏ lòng biết ơn, mong cậu Thiên đồng ý” 
Lê Chính Thành rất chân thành nói với Hoàng Thiên, giọng điệu cũng vô cùng lễ phép. 

Hoàng Thiên khẽ gật đầu, anh có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Lệ Chính Thành, cũng đồng ý thành toàn cho ông ta. 
Anh sợ rằng nếu không để cho Lê Chính Thành biểu thị lòng biết ơn với Phan Thanh Linh một chút thì buổi tối vị viện trưởng Thành này sẽ ngủ không yên. 
“Thanh Linh, ý của em thế nào?” 
Hoàng Thiên nhìn Phan Thanh Linh, hỏi ý kiến của cô. 
Phan Thanh Linh vẫn nghe theo lời Hoàng Thiên nói, thấy Hoàng Thiên nói như vậy thì cô ấy cũng hiểu là Hoàng Thiên đã đồng ý Lê Chính Thành. 
Anh Thiên đã đồng ý thì đương nhiên cô cũng không có ý kiến gì, dù sao người cô tin tưởng nhất chính là anh Thiên này.

"Anh Thiên, nếu anh thấy được, vậy thì chúng ta cùng đi” Phan Thanh Linh nhẹ nhàng nói.

Lê Chính Thành và Phương Thạch Đức vô cùng cảm khái, bọn họ đều hâm mộ Hoàng Thiên muốn chết. 
Phan Thanh Linh chính là một kỳ tài y học, dáng dấp lại rất đẹp, lại còn trẻ như vậy, thế mà cái gì cũng nghe theo Hoàng Thiên, khiến người ta phát thèm. 
“Cô Linh đã đồng ý rồi, thật tốt quá, thật tốt quá, ha ha ha!” 
Lê Chính Thành cười ha ha vô cùng thoải mái người luôn luôn trầm ổn có chút ứng nhắc như ông ta, thái độ hôm nay rất khác thường. 
“Ông nội, ông thì không nên đi, cháu mời cậu Thiên và cô Linh đi ăn cơm” 
Lúc này Lê Tuyết Ngưng nũng nịu nói với Lê Chính Thành. 
Lê Chính Thành hơi giật mình, nhưng ngay sau đó đã nhìn cháu gái mình cười âu yếm: “Được, theo ý cháu, lão già họm như ông đi theo mấy đứa, mấy đứa trẻ tuổi các cháu sẽ không được tự nhiên” 
“Cảm ơn ông nội!” 
Lệ Tuyết Ngưng vô cùng vui vẻ, quả thực Lê Chính Thành nói đúng, có ông ta đi cùng, đến cả Lê Tuyết Ngưng còn không được tự nhiên, huống chi Phan Thanh Linh? Cô ta biết ông nội của mình nghiêm túc và cứng nhắc như thế nào. 
“Nhớ là phải chọn khách sạn xa hoa nhất, nhất định phải tiếp đãi ân nhân của nhà chúng ta thật tốt, chi phí cứ tính hết cho ông nội.” 
Lê Chính Thành cười nói.

“Ông nội cứ yên tâm, cháu sẽ sắp xếp tốt” 
Lê Tuyết Ngưng nhe răng cười một tiếng, quả thực vô cùng xinh đẹp.

Mấy bác sĩ nam trẻ tuổi ở bệnh nhìn thấy, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, ghen ghét với Hoàng Thiên muốn chết.


Có hai người đẹp đi ăn cơm cùng, tại sao chuyện tốt này không rơi xuống đầu bọn họ chứ? 
Hoàng Thiên cùng Lê Tuyết Ngưng và Phan Thanh Linh đồng hành ra khỏi bệnh viện. 
Hoàng Thiên lái xe, anh không theo ý của Lê Tuyết Ngưng đi tìm một khách sạn năm sao cao cấp, mà ngẫu nhiên tìm một cửa hàng làm đồ ăn ngon. 
"Cậu Thiên, cái này không phải quá uất ức cho hai người sao? Hơn nữa, nếu ông nội tôi mà biết tôi mời hai người ăn cơm ở đây, nhất định sẽ mắng chết tôi.” 
Hoàng Thiên nghe xong thì cười nói với cô ta: “Nơi này rất tốt, rất yên tĩnh, hơn nữa trước đây tôi cũng đã tới đây ăn rồi, tay nghề của đầu bếp ở đây rất giỏi” 
“Đúng vậy đó chị Tuyết Ngưng, không cần phải lãng phí như vậy, ở đây cũng khá tốt mà” Phan Thanh Linh cũng nói. 
Lê Tuyết Ngưng cảm khái lắc đầu, cô ta cảm giác Phan Thanh Linh và Hoàng Thiên là người quá tốt, vừa có bản lĩnh lại vừa biết điều như vậy. 
Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ cái đuôi đã vểnh lên tận trời, ước gì được vào khách sạn năm sao ăn một bữa thịnh soạn. 
“Vậy được rồi, chúng ta vào thôi.” 
Lê Tuyết Ngưng nện bước chân dài, cũng Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh đi vào cửa hàng. 
Không có vấn đề gì trong việc đi lại, Lê Tuyết Ngưng không thể che giấu được sự phấn khích của mình, cô ta có cảm giác như được sống lại một cuộc sống mới. 
Bọn họ tìm một vị trí bên cạnh cửa sổ và ngồi xuống, Lê Tuyết Ngưng nhận menu nhân viên phục vụ đưa tới, bảo Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh gọi món. 
Hoàng Thiên thì không thành vấn đề, ăn cái gì cũng được, cho nên trên cơ bản đều để Phan Thanh Linh gọi món.

Nhìn quản ăn cũng chỉ có cha, bốn bàn khách, có lẽ là chưa đến giữa trưa cho nên không có mấy người. 
Món ăn nhanh chóng được bưng lên, Lê Tuyết Ngưng mời rượu Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên thì còn có thể uống một ít, nhưng Phan Thanh Linh thì lại không biết uống rượu. 
“Chị Tuyết Ngưng em không biết uống rượu, chị uống với anh Thiên đi, không cần để ý đến em đâu” 
Phan Thanh Linh nở nụ cười xinh đẹp, nói với hnt. 
Lê Tuyết Ngưng cũng cười nói: “Được Thanh Linh, vậy em ăn nhiều đồ ăn vào, chị uống rượu với cậu Thiên.” 
Sau khi cụng ly với Hoàng Thiên xong, Lê Tuyết Ngưng uống một hơi cạn cốc bia thứ nhất, sau đó lại rót đầy cho Hoàng Thiên. 
Sau khi Hoàng Thiên uống vài chén với cô ta xong thì mới biết tử lượng của cô gái này rất được, chắc là cũng không ít lần tham gia tiệc rượu ở tỉnh thành? 
Đúng như Hoàng Thiên đoán, cô gái có gia thế tốt giống như Lê Tuyết Ngưng, vòng tròn bạn bè rất rộng, thỉnh thoảng bạn bè tụ họp uống rượu, tự nhiên sẽ luyện được tửu lượng giỏi. 
Nhưng Phan Thanh Linh thì khác, từ nhỏ cô ấy đã sống ở Thanh Linh Cốc, từ nhỏ tới giờ chưa từng uống rượu. 
"Anh Thiên, anh đưa chị Hoàng Linh đến đây luôn đi, dù sao chị ấy cũng ở cách đây không xa, hơn nữa cũng sắp tới trưa rồi” 
Phan Thanh Linh đột nhiên nói với Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên hơi giật mình, nhưng ngay sau đó anh cảm thấy rất vui vẻ.


Anh có thể nhìn ra được, tuy rằng Phan Thanh Linh và Hoàng Linh mới ở bên nhau vài ngày nhưng họ rất hòa hợp nhau, 
Sắp tới giữa trưa, Phan Thanh Linh vẫn nhớ tới Hoàng Linh vẫn chưa ăn trưa. 
Nơi này cách tiệm thuốc Trung Y không xa, đi đi đi về chỉ mất chưa tới mười phút, cho nên Hoàng Thiên gật đầu, nói với Phan Thanh Linh: “Được, vậy em cứ trò chuyện với cô Ngưng trước đi, anh đi đón Hoàng Linh” 
“Vâng” 
Phan Thanh Linh khẽ gật đầu, cùng Lê Tuyết Ngưng tiễn Hoàng Thiên đến cửa. 
Hai cô gái lại ngồi lại vào bàn, Lê Tuyết Ngưng tò mò hỏi Phan Thanh Linh: “Thanh Linh, cậu Thiên này là gì của em? Chị thấy bộ dáng của các em có vẻ rất thân” 
Một câu hỏi khiến Phan Thanh Linh ngây người, 
Rất thân? Quả thật, cô với Hoàng Thiên rất thân thiết, ít nhất trong mắt người ngoài là như vầy. 
Nghiêm túc mà nói, cô là người đã cứu mạng Hoàng Thiên, có thể coi như là ân nhân của anh. 
Nhưng trên thực tế, cô rất biết ơn Hoàng Thiên đã đưa cô ra khỏi Thanh Linh Cốc, còn cứu cố thoát khỏi sự quấy rối của Kim Triết, hiện tại còn giúp cô mở tiệm thuốc Trung Y, lại còn giúp cô trở thành phó viện trưởng của bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Ninh.... 
Có thể nói, những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay là chuyện Phan Thanh Linh nằm mơ không dám mơ tới, nhưng tất cả đều thành sự thực. 
“Em với anh Thiên chỉ là bạn bè bình thường.” 
Phan Thanh Linh mất một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói với Lê Tuyết Ngưng. 
Lê Tuyết Ngưng không nhịn được cười, nói với Phan Thanh Linh: "Thanh Linh, em đừng xấu hổ, chị có thể thấy được, em thích anh Thiên kia, đúng không?” 
“Không phải, em..." 
Vẻ mặt Phan Thanh Linh đột nhiên nóng lên, vội vàng giải thích. 
Nhưng mà càng giải thích càng sai, bởi vì bây giờ cô ấy nói lắp. 
Thật ra cô cũng không biết mình có thích Hoàng Thiên hay không, dù sao khi ở bên cạnh Hoàng Thiên, cô cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. 
Có đôi khi có rảnh rỗi, trong đầu cô lại hiện lên hình bóng của Hoàng Thiên, cảm giác này đối với Phan Thanh Linh quá xa lạ. 
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.