Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 859: Tạo Uy Tín



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vừa nhìn thấy là Từ Diễm Dung đang đi tới, trong lòng Hoàng Minh Triết vẫn thấy có chút hoảng sợ.
Anh ta sợ bị người khác phát hiện ra chuyện hơn một tháng nay mình vẫn luôn duy trì quan hệ không đúng mực với Từ Diễm Dung, nếu để người khác nhìn thấy thì hậu quả sẽ quá nghiêm trọng.
Huống chi Hoàng Minh Triết biết, Hoàng Thiên cũng không phải là người bình thường, sẽ không dễ bị lừa.
Vì che dấu tại mắt người khác, Hoàng Minh Triết vẫn giả vờ khóc nức nở, rất kính trọng nói với Từ Diễm Dung: "Mẹ, người này chính là anh hai của con, Hoàng Thiên"
Vừa nói, Hoàng Minh Triết còn chỉ chỉ vào Hoàng Thiên, giới thiệu với Từ Diễm Dung.
Mới vừa nãy Từ Diễm Dung đã nghe thấy Hoàng Lượng la hét nói Hoàng Thiên đã trở về, bây giờ cô ta cũng chỉ là giả vờ không biết gì, biết rõ còn cố ý hỏi mà thôi.

Từ Diễm Dung bày ra dáng vẻ giật mình, đi tới gần chỗ của Hoàng Thiên.
"Cậu, cậu chính là Hoàng Thiên sao?"
Từ Diễm Dung hỏi.
Hoàng Thiên đã sớm thấy tò mò đối với cái người phụ nữ này, anh muốn nhìn một chút xem, cô ta có vẻ đẹp quốc sắc thiên hương gì, mà lại có thể khiến bố mình say mê đến như vậy.
Quan sát Từ Diễm Dung một phen, rốt cuộc Hoàng Thiên cũng không còn thấy nghi ngờ gì nữa, cải loại phụ nữ lẳng lơ khêu gợi này, đúng thật là loại hình mà bố thích nhất.
Mẹ kế Tiêu Đông Mai trước kia, so với Từ Diễm Dung còn mê người hơn, khiến bố bị mê hoặc đến mức chết mê chết mệt, cũng tạo nên tuổi thơ bất hạnh của Hoàng Thiên.

"Tôi là Hoàng Thiên, cô chính là Từ Diễm Dung?"
Hoàng Thiên cũng không có khách khí với Từ Diễm Dung, cô gái này không có lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với bố, nghiêm túc mà nói, Hoàng Thiên cũng không cần thiết phải tỏ ra tôn trọng đối với cô ta.
"Đúng là một kẻ không được dạy dỗ đàng hoàng, tôi chính là mẹ kế của anh, anh lại có thể gọi thẳng tên tôi như vậy sao?"
Sắc mặt của Từ Diễm Dung trầm xuống, mở miệng khiển trách Hoàng Thiên.
Tâm trạng của Hoàng Thiên vốn đang rất đau xót, thấy Từ Diễm Dung vẫn còn đứng ở đây ra vẻ hơn người, Hoàng Thiên thật sự là không thể nhịn được nữa.
"Đừng có mà cho là mình cao quý như vậy, nhìn tuổi của cô cũng không lớn hơn tôi là mấy, cô ở cùng một chỗ với bố của tôi, đơn giản cũng chỉ là vì tiền mà thôi."
Hoàng Thiên một đao thấy máu, trực tiếp vạch trần ý định của Từ Diễm Dung ở trước mặt mọi người.
Những lời này quả khủng khiếp, Từ Diễm Dung cũng là một kẻ sĩ diện, bị Hoàng Thiên nói như vậy ở trước mặt mọi người, trên mặt của cô ta cũng không thể kìm nén được sự tức giận.
"Giỏi, anh lại dám làm nhục mẹ kế của mình như vậy! Cái loại con cái bất hiếu giống như anh, không xứng đáng được sống ở nhà họ Hoàng này, anh cứt ra khỏi đây ngày cho tôi!"
Từ Diễm Dung bị xấu hổ đến mức lắc eo, vội vã đuổi Hoàng Thiên đi.
"Láo xược! Nơi này là nhà họ Hoàng, đến lượt một kẻ người ngoài như cô muốn đuổi ai là đuổi sao?"
Vũ Thanh đứng ở một bên quát Từ Diễm Dung.
"Ai yo? Có phải là người hay không vậy, cũng dám la hét ở trước mặt tôi? Hoàng Lượng, mau đuổi hai người bọn họ ra ngoài đi!"
Từ Diễm Dung nhếch miệng, ra lệnh cho Hoàng Lượng, để cho anh ta ra tay với Hoàng Thiên và Vũ Thanh.
Hoàng Lượng mới đến nhà họ Hoàng khoảng nửa năm gần đây, bản lĩnh của tên nhóc này cũng rất mạnh mẽ, nghe nói khi còn nhỏ đã từng là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự.
Chính bởi vì tên nhóc này có bản lĩnh giỏi, trong đầu lại có nhiều mưu mô, làm việc gì cũng nhanh nhẹn, cho nên rất được Hoàng Minh Triết trọng dụng.
Không tới một tháng, Hoàng Minh Triết đã ngầm cho phép Hoàng Lượng làm tay sai của mình, hơn nữa còn là người đứng đầu trong mười mấy tên vệ sĩ bảo vệ nhà họ Hoàng.
Hoàng Lượng lại càng có thể nhìn ra được điểm mấu chốt, nếu bây giờ nhà họ Hoàng là do Hoàng Minh Triết làm chủ, mà Từ
Diễm Dung lại có quan hệ không thể tách rời với Hoàng Minh Triết, như vậy thì lời Từ Diễm Dung nói chắc chắn phải nghe.
Về phần Hoàng Thiên, mặc dù là cậu chủ lớn của nhà họ Hoàng, nhưng mà theo Hoàng Lượng, Hoàng Thiên chính là một kẻ đã mất thể, không quan trọng gì cả.
"Vâng, thưa bà chủ!".
Hoàng Lượng đồng ý rất dứt khoát, tên nhóc này cũng rất vội vàng cố gắng biểu hiện mình, hai tay chắp sau lưng, bước chậm rãi đến gần Hoàng Thiên.
Mười mấy tên vệ sĩ cũng đều đi theo, tất cả đều mang vẻ mặt không tốt đẹp gì nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên và Vũ Thanh, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Hoàng Thiên thấy thế, lửa giận càng ngày càng lớn.

Anh không có ngày người ở trên thủ đô, mấy tên vệ sĩ trong nhà này lại có thể không biết lớn nhỏ như vậy!
Huống chi là bây giờ còn đang đứng ở trước linh cữu của bố, như này còn ra thể thống gì nữa?

"Ai cho mấy người can đảm như này hả? Cút hết sang một bên cho tôi!"
Không đợi Hoàng Thiên phát uy, lúc này bác gái của Hoàng Thiên đã nổi giận, đi lên quát mấy người Hoàng Lượng.
Khiến cho mấy người Hoàng Lượng cũng phải sợ hết hồn, là bởi vì bác gái Chu Trạch Phượng của Hoàng Thiên rất có khí thế, giọng nói cũng lớn, đột nhiên hét lên như vậy, quả thật là rất kinh người.
"Bác cả Chu, tôi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, bà đừng xông lên quát mắng như vậy.

Hơn nữa nhà họ Hoàng đã có chủ nhân mới, cũng không tới lượt bà quản đi?"
Hoàng Lượng cười hì hì nói với Chu Trạch Phượng, ngoài mặt ra vẻ rất khách khí, thực chất thì bên trong lại hoàn toàn không có để Chu Trạch Phượng vào trong mắt.
Tính tình của Chu Trạch Phượng không được tốt cho lắm, giờ nhìn thấy Hoàng Lượng nhảy nhót như một thằng hề này lại dám nói bà như vậy, làm sao bà có thể nhịn được đây?
Chát!
Chu Trạch Phượng xông lên lập tức cho Hoàng Lượng một cái tát: "Cậu thì được coi là cái loại chó má gì chứ! Tôi chính là chị gái của ông chủ nhà cậu, cậu còn dám nói không đến lượt tôi quản sao?"
Hoàng Lượng bụm mặt, cắn răng nghiến lợi, nhưng mà cũng không dám nổi giận.
Anh ta len lén liếc mắt nhìn Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung, dù sao thì Chu Trạch Phượng cũng là bác ruột của Hoàng Minh Triết, không có Hoàng Minh Triết lên tiếng, anh ta cũng không dám làm gì với Chu Trạch Phượng.
Đương nhiên, Chu Trạch Phượng đánh Hoàng Lượng, cũng là gián tiếp đánh lên mặt Từ Diễm Dung.

Người ra lệnh chính là Từ Diễm Dung, đánh Hoàng Lượng, thì cũng đồng nghĩa với việc là đánh Từ Diễm Dung.
"Ai dô, được nha chị hai, vệ sĩ nhà tôi mà chị cũng dám tùy tiện đánh, tiếp theo có phải là chị tính đứng đầu nhà họ Hoàng không!"
Từ Diễm Dụng cực kỳ bất mãn, bây giờ cô ta lại đem mũi nhọn nhắm vào Chu Trạch Phượng.
"Hừ, cô đừng có gọi tôi là chị hai, em trai tôi không có đăng ký kết hôn với cô, cũng không có cử hành hôn lễ.

Đúng như là đứa cháu Hoàng Thiên của tôi đã nói vậy, cô chính là một kẻ thứ ba ham tiền ham của mà thôi!"
Chu Trạch Phượng khinh bỉ nhìn Từ Diễm Dung, hừ lạnh nói.
"Bà nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem nào?" Từ Diễm Dung hoàn toàn nổi giận, muốn xông lên liều mạng với Chu Trạch Phượng.

"Mẹ, người đừng kích động, không thể ra tay với bác gái cả của con được."
Hoàng Minh Triết lập tức vội vàng đi lên ngăn cản, trước mặt của mọi người, anh ta cũng không dám có tiếp xúc cơ thể với Từ Diễm Dung, SỢ sẽ để cho người khác nhìn ra sơ hở.
"Hoàng Minh Triết! Nếu cậu còn tiếp tục gọi cái người phụ nữ không ra gì này là mẹ, vậy thì cũng đừng có gọi tôi là bác gái nữa! Đã là người đứng đầu nhà họ Hoàng, cậu cũng cũng không ngại bị mất mặt sao?"

Chu Trạch Phượng mạnh mẽ lên án Hoàng Minh Triết, bà và hai người bác nữa của Hoàng Thiên đều không thể hiểu được, tại sao em trai mình lại có thể hồ đồ như thế, giao quyền lực của nhà họ Hoàng cho Hoàng Minh Triết?
Muốn có năng lực thì không có, quan trọng nhất là nhân phẩm thì lại chẳng bằng ai, cả ngày chơi bời lêu lổng, sớm muộn gì cũng sẽ làm mất sạch sản nghiệp của nhà họ Hoàng.
Hoàng Minh Triết bị khiển trách, mặc dù trong lòng thấy không phục, nhưng cũng không dám trực tiếp cãi lại Chu Trạch Phượng, bây giờ là lúc mà anh ta đang cần thêm sự ủng hộ.
"Được rồi bác cá, trước tiên bác hãy bớt giận đã, cháu không để cho bọn họ động vào Hoàng Thiên là được rồi chứ?"
Hoàng Minh Triết nói khoác mà không biết ngượng, sau đó lại nói với Hoàng Lượng: "Mấy người các ngươi không được ra tay, nhà họ Hoàng này là do tôi quyết định!"
"Vâng, thưa chủ nhân!"
Hoàng Lượng vội vàng nói.
"Tiểu Thiên, cháu dập đầu một cái với bố mình đi, nếu không..., cháu rời khỏi chỗ này trước đi."
Chu Trạch Phượng thở dài, lúc này mới nhẹ giọng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên hiểu, bác gái đây là sợ anh ở chỗ này bị thua thiệt, có lòng tốt khuyên anh rời khỏi đây.
Nghĩ đến chỗ này, Hoàng Thiên không khỏi lạnh lùng cười một tiếng ở trong lòng.
Hoàng Minh Triết không nói lời nào, coi như là ngầm cho phép Hoàng Lượng.

Hoàng Lượng ngầm hiểu trong lòng, lúc này vọt lên, giơ tay ra chuẩn bị đẩy Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên biết, nếu không dùng chút thủ đoạn mạnh mẽ, mấy thứ đồ chơi này sẽ không biết sợ là gì?
Lúc này mà không tạo quyền uy, mấy người mang ý đồ xấu tất nhiên là sẽ không nhịn được mà rục rịch ngóc đầu dậy, loại người như cỏ đầu tường ngủ theo chiều gió kia, cũng sẽ đều nghiêng về phía của Hoàng Minh Triết.
Chỉ thấy Hoàng Thiên ra tay nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã bắt được bốn ngón tay của Hoàng Lượng!
Không tốt!
Hoàng Lượng vốn định đẩy Hoàng Thiện ra, lại không nghĩ rằng sức mạnh của Hoàng Thiên kinh khủng như thế, ra tay như gió bão, trong nháy mắt là đã có thể bắt được bốn ngón tay của anh ta!
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.