Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 942: Việc Này Không Nên Chậm Trễ





Trần Bảo Sinh nghe xong thì cũng trở nên kích động.

Sản nghiệp của nhà họ Trần sớm muộn gì cũng là của anh ta, làm sao anh có thể không muốn trở thành người giàu có nhất Việt Nam, gia chủ của gia độc đứng đầu! 
“Cha, như vậy tốt quá! Nhưng mà, vị chuyên gia kia quan trọng với nhà họ Hoàng như vậy, nhà họ Hoàng sẽ không dễ dàng buông tay, làm sao chúng ta có thể đào được chuyên gia kia đến đây chứ?”.

||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Trần Bảo Sinh cười lạnh nói với Trần Bảo Lượng: “Con trai, con phải nhớ kỹ, trên đời này có rất ít chuyện không thể giải quyết được bằng tiền! Nếu như không giải quyết được thì chính là số tiền kia chưa đạt được đến con số mà họ muốn!” 
“Cha, ý của cha là cầm tiền đập? Đập cho đến khi vị chuyên gia kia động lòng?” 

Trần Bảo Lượng hỏi.

“Tất nhiên, đây là biện pháp trực tiếp và hiệu quả nhất, nếu như người đó từ chối thì cha vẫn còn rất nhiều thủ đoạn khác, hừ, tóm lại anh ta đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì cũng phải đồng ý!” 
Trần Bảo Sinh ngạo mạn nói.

Trần Bảo Lượng nghe xong thì hoàn toàn yên tâm.

Nếu chơi đến, nhà họ Trần chính là chuyên gia, điểm này Trần Bảo Lượng nắm chắc.

Đến lúc đó nếu như vị chuyên gia kia không đồng ý chuyển đi, vậy thì anh ta sẽ bắt người nhà của vị chuyên gia kia để uy hiếp, anh ta không tin và vị chuyên gia kia có thể gánh vác được.

Nghĩ đến đây, trên mặt Trần Bảo Lượng tràn đầy nụ cười để tiện.

“Cha, nếu cha đã có ý định này thì tại sao không thực hiện từ sớm? Nếu cha làm sớm hơn, nói không chừng nhà họ Hoàng đã xong đời rồi” 
Trần Bảo Lượng nói với Trần Bảo Sinh.

“Hoàng Văn Thành chưa chết, làm sao cha dám làm chuyện này? Hừ, nhưng mà bây giờ thì có thể rồi, Hoàng Văn Thành đã chết, chỉ bằng thằng nhóc Hoàng Thiên kia thì làm sao có thể đấu lại chúng ta.


Trần Bảo Sinh hừ một tiếng, nói với Trần Bảo Lượng.

Trần Bảo Lượng thè lưỡi, bây giờ anh ta không dám xem thường Hoàng Thiên.

Sau khi bị Hoàng Thiên ngược đãi quá thảm, trong lòng Trần Bảo Lượng vô cùng sợ hãi Hoàng Thiên.

“Cha, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên ra tay ngay hôm nay đi!” 
Trần Bảo Lượng nói với Trần Bảo Sinh.

“Ừm, ra tay luôn hôm nay, một lát nữa con phải người đến chung cư Hương Sơn, gọi cái người tên Hoa Tử Dương ra, cha muốn đích thân đàm phán với anh ta” 
Trần Bảo Sinh nói.

“Hoa Tử Dương, con đã ghi lại cái tên này rồi, cha, con sẽ phải người đến chưng cư Hương Sơn để theo dõi, chỉ cần Hoa Tử Dương về tới nhà sẽ lập tức mang anh ta đi ngay” 
Trần Bảo Lượng vội nói.

“Bảo Trình Hổ dẫn người đi, nếu Hoa Tử Dương không biết tốt xấu, vậy thì bảo Trình Hổ dùng biện pháp mạnh” 

Trần Bảo Sinh cắn răng nói.

Trần Bảo Lượng nghe xong, tức đến không có chỗ phát tiết.

“Cha, Trình Hổ đã phản bội nhà chúng ta, dẫn theo thuộc hạ dưới tay anh ta trốn đi rồi.

” 
Trần Bảo Lượng tức giận nói.

“Còn có chuyện này ư? Nó, cái tên Trình Hổ này, cha sẽ không tha cho gã” 
Trần Bảo Sinh tức giận nói.

“Cha, cha cử người khác tới đi”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.