Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 966: Không Phải Bỏ Qua Cho Tôi Sao”





Quản gia Trần ngơ ngác, ông không rõ hành động này của Hoàng Thiên là có ý gì.

Nhưng mà, ông chủ đã nói, ông chỉ có thể phục tùng vô điều kiện, không dám hỏi nhiều.

Chiếc xe chạy về hướng nhà họ Trần, nhà họ Trần ở Thượng Kinh, đó là nhà giàu xếp thứ ba, địa vị chỉ đứng sau nhà họ Hoàng, cho nên nơi ở của Trần Bảo Sinh, rất nhiều người biết.

Quản gia Trần nào có thể không biết nhà Trần Bảo Sinh ở chỗ nào chứ? Lái xe một mạch đến nhà họ Hoàng, xe nhẹ chạy đường quen.

Trần Bảo Sinh ngồi ở trong xe, trong lòng thấp thỏm.

Ông ta không hiểu nổi Hoàng Thiên muốn làm gì, không phải nên đưa ông đến nơi không người hung hăng đánh một trận sao? Sao còn đưa ông về nhà nữa? 
“Gia chủ Thiên thật đúng là nhân từ độ lượng mà, tấm lòng này, Trần Bảo Sinh tôi đây rất khâm phục”.


Trần Bảo Sinh cười bỉ ổi, lấy lòng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên chán ghét nhìn Trần Bảo Sinh, đối với tên này, thật sự là không hề có hảo cảm.

Trong lòng nhớ đến lúc cha còn sống, sao lại có thể làm bạn với loại người này chứ? 
Không có lấy tí khí phách nào.

Lại còn giả dối nham hiểm, người như này, chính là loại tiểu nhân chính hiệu.

“Có phải ông tưởng tôi bỏ qua cho ông rồi?” 
Hoàng Thiên cười lạnh, hỏi Trần Bảo Sinh.

Trần Bảo Sinh mặt tái xanh, hiện giờ ông ta quan tâm nhất chính là vấn đề này.

Nếu Hoàng Thiên có thể bỏ qua cho ông, ông sẽ có thể tạm nghỉ rồi, còn nếu không phải mà tiếp tục đối đầu với Hoàng Thiên, ông vẫn phải cân nhắc thêm nữa.

“Gia chủ Thiên, cậu đưa tôi về nhà, không phải bỏ qua cho tôi sao?” 
Trần Bảo Sinh cẩn thận hỏi Hoàng Thiên.

“Ha ha.


Hoàng Thiên cười lạnh một tiếng, không có tâm trạng giải thích cái gì hết.

Không bao lâu, Rolls-Royce dừng lại trước cửa nhà họ Trần.


Vườn hoa lớn trong biệt thự của nhà họ Hoàng, hiện tại đang khí thể cực điểm, không thua kém nhà họ Hoàng.

Mà so với nhà họ Cho càng phô trương hơn, hai bên cửa lớn nhà họ Trần, mỗi bên đang đứng một người.

Đây là hai vệ sĩ trẻ tuổi mặc vest, đang bảo vệ an toàn cho hà họ Trần.

Ánh mắt hai vệ sĩ mặc vest này mạnh mẽ như dao, tinh quang lập lòe.

Nhìn một cái là biết tay lão luyện.

Hoàng Thiên ngồi ở trong xe, nhìn tình cảnh này, cậu không hiểu sao trong lòng thấy buồn cười.

Trần Bảo Sinh làm màu quá rồi, trước cửa còn bày vẽ như này, nhìn mấy đại gia tộc ở Thượng Kinh, cũng không có nhà nào như nhà họ Trần.

“Xuống xe” 
Lúc này Hoàng Thiên nói với Trần Bảo Sinh.

Tuy rằng Trần Bảo Sinh đã đến cửa nhà, nhưng trong lòng ông không hề lạc quan.

Bởi vì ông biết, Hoàng Thiên sẽ có thể an toàn thoát ra khỏi chỗ của Đinh Lập Côn, còn đập cho Đinh Lập Côn một trận nhừ tử.

Quan trọng nhất là, thế mà Hoàng Thiên không tổn hại cọng lông nào thoát ra.

Thực lực như thế, không thể coi thường.


Cứ cho là gọi toàn bộ vệ sĩ của nhà họ Trần ra, vệ sĩ của nhà họ Hoàng hiện tại không quá năm người.

Cho nên Trần Bảo Sinh không dám làm liều, rất cẩn thận xuống xe cùng Hoàng Thiên.

“Gia chủ Thiên, cũng đã đến cửa nhà rồi.

Vào trong ngồi chơi đi.

” 
Trần Bảo Sinh nặn ra một nụ cười, thiếu tự tin nói lời khách sáo với Hoàng Thiên.

“Ha ha, ông tưởng tôi sẽ không đi vào sao? Tôi tới làm gì ông không biết?” 
Hoàng Thiên cười lạnh, hỏi lại Trần Bảo Sinh.

Trong lòng Trần Bảo Sinh thầm kêu khổ.

Vốn ông tưởng khách khí một tí, Hoàng Thiên rời đi cùng quản gia Trần, vật thì mọi chuyện tốt cả rồi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.