Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1007



CHƯƠNG 1007

“Chủ tịch Vương, đừng khách sáo!”

Sắc mặt Trịnh Dương hơi thay đổi, anh ta không ngờ ông cụ này lại là Chủ tịch hiệp hội Y học Á tộc!

Tuy nhiên, ngay cả khi ông ta là Chủ tịch Hiệp hội Y học Á tộc, ông ta cũng không thể kiểm soát Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm của ông ta.

“Chủ tịch Hiệp hội Y học Á tộc? Xin lỗi, tôi không biết!” Trịnh Dương dứt khoát giả vờ đến cùng.

“Ông dám coi thường ông nội tôi ..” Lưu Tử Hàm tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không chỉ hận không thể mắng Trịnh Dương một hồi.

“Tiểu Hàm, lùi lại!” Ông Lưu nghiêm giọng Ngay lập tức, Lưu Tử Hàm không dám lỗ m ãng nữa, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

Ông Lưu không buồn cũng không vui, chỉ nhìn Trịnh Dương nói: “Cậu có biết tôi hay không cũng không quan trọng, nhưng tôi muốn hỏi một câu, khi nào sẽ có kết quả xét nghiệm món canh Đông y chăm sóc sức khoẻ?”

Trịnh Dương cười khẩy nói: “Ô, ngài muốn dùng thân phận Chủ tịch Hiệp hội Y học Á tộc để đè ép tôi sao?

Ông Lưu chính trực nói: “Cho dù tôi là công dân cơ bản nhất của Á tộc, tôi cũng có quyền hỏi cậu câu này.”

Trịnh Dương hừ lạnh một tiếng: “Đúng, không sai, ông có quyền hỏi. Nhưng tôi không biết, kết quả kiểm tra không phải chuyện ngày một ngày hai, chúng tôi cần có thời gian!”

Ông Lưu nhìn chăm chăm Trịnh Dương, tiếp tục hỏi: “Cần thời gian bao lâu? “

“Tôi mới vừa nói không biết, ông bị điếc à?” Trịnh Dương mất kiên nhẫn rống lên Ông Lưu cũng không tức giận, nói tiếp: “Nếu cậu không biết cần thời gian bao lâu, vậy tôi sẽ phái người gửi kết quả kiểm tra của Viện nghiên cứu Hoa Thanh từ Thủ đô tới đây. Vậy cậu có thể xóa bỏ giấy niêm phong rồi đúng không? “

Viện nghiên cứu Hoa Thanh!

Đây là viện nghiên cứu có thẩm quyền nhất của Á tộc, chuyên dùng để kiểm tra dược phẩm chế tạo thuốc, ông ta nói vậy chẳng khác nào dùng súng phòng không để chống muôi, dùng người tài không đúng chỗ.

Sắc mặt của Trịnh Dương đã thay đổi.

Với tư cách là Chủ tịch Hiệp hội Y học Á tộc, đương nhiên ông ta có đủ quyền hạn để sử dụng Viện nghiên cứu Hoa Thanh.

Nếu như thật sự để ông lão đem kết quả kiểm tra tới trước mặt, như vậy thì ông ta bị động quá Trịnh Dương giễu cợt: “Giờ cái gì cũng có thể làm giả được. Nếu muốn làm giả kết quả kiểm tra thì quá dễ. Đương nhiên, tôi sẽ tin phục kết quả kiểm tra của Viện nghiên cứu Hoa Thanh, nhưng trừ khi người của Viện nghiên cứu Hoa Thanh kiểm tra trước mặt tôi. Nếu không, tôi sẽ không tin. “

Lưu Tử Hàm tức giận nói: “Ông biết Viện nghiên cứu Hoa Thanh ở xa tận Thủ Đô, làm sao có thể tận mắt kiểm tra được? Rõ ràng ông đang cố ý gây khó dễ!

Trịnh Dương tự đắc cười: “Vậy thì tôi không thể góp sức được Các người chờ hoặc là trở về đị!”

“Đồ vô liêm sỉ!”

Ông Lưu cuối cùng cũng bùng nổ.

Tiếng rống giận ấy, giống như tiếng rồng giận dữ khiến vương giả khóc chảy máu mắt.

“Cậu nhìn bốn chữ trên bức tường phía sau, rồi để tay lên ngực tự hỏi bản thân, cậu có xứng đáng với bốn chữ phía sau không?”

Ông Lưu chỉ vào bức tường sau bàn làm việc của Trịnh Dương, giận dữ hét lên.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.