Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1016



CHƯƠNG 1016

Tiên nhóm người Trình Kiêu xong, Trịnh Dương mới trở lại văn phòng.

Cũng như Tống Hoa An, toàn thân bất lực, ngồi liệt tại ghế mềm da thật.

Thi thể Cổ Nguyệt Hoa còn đang ở đó, thiếu chút nữa, kết cục của ông ta giống Cổ Nguyệt Hoa rồi.

Loại sợ hãi tột độ khi gặp qua tử thần kia, đủ để cho ông ta ghi tạc cả một đời.

Yên lặng để cho người ta thu dọn thi thể của Cổ Nguyệt Hoa cùng Yến Bắc Phi, suýt chút nữa cả văn phòng bị đánh nát, Trịnh Dương trầm mặc chép lại phần tài liệu, báo cáo chỉ tiết chuyện đã xảy ra với cấp trên.

Tập đoàn Đông Vương, văn phòng Chủ tịch.

Vương Đỗ Lan đang ngồi làm việc, Lâm Ngọc rót trà cho ông Lưu và Trình Kiều.

Nhưng, Trình Kiêu nhạy cảm phát hiện, lúc Lâm Ngọc châm trà cho anh, như bàn tay như ngọc có chút run rẩy, hình như hơi sợ hãi Trình Kiều.

Trình Kiêu đại khái có thể hiểu rõ tâm tư của Lâm Ngọc, mặc dù Lâm Ngọc là trợ thủ đắc lực của Vương Đỗ Lan, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường.

Đối với hình vi quả đoán sát phạt kia của Trình Kiêu, Lâm Ngọc ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng bây giờ lại chính mắt thấy, hơn nữa còn là người mình quen.

Đả kích đó, cho dù là ai trong lúc nhất thời cũng không thể tiếp nhận.

Tựa như một người bạn hay bạn học chung của bạn, đột nhiên thành tội phạm giết người, bạn ngoại trừ không tin ra, chắc chắn sẽ sợ hãi.

Có điều, ánh mắt cô nhóc Lưu Tử Hàm nhìn về phía Trình Kiêu, lại đầy nhiệt nóng.

Hành động sát phạt quyết đoán khoái ý ân cừu kia của Trình Kiêu, đối với tiểu cô nương trẻ tuổi mà nói, quả thực hợp với khẩu vị của cô ta.

Cô ta vô cùng tò mò về Trình Kiêu, nhưng ngại thể diện của ông nội, cô không thể biểu hiện quá mức khoa trương.

Cuối cùng, vấn là Vương Đỗ Lan lên tiếng.

“Ông Lưu, không biết ngài xa xôi tới tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Vương Đỗ Lan rất khách sáo.

thân phận ông Lưu tôn quý, hơn nữa lại chính trực vô tư, một lòng vì nước vì dân, lại còn giúp bà, về công về tư bà đều phải cảm ơn ông Lưu.

Ông Lưu cũng rất khách sáo: “Chủ tịch Vương, kỳ thật lần này tôi đặc biệt vì công thức canh Đông y bảo vệ sức khoẻ mà đến!”

Ông Lưu tiếp tục nói: “Không dối gì các vị, tôi đã mời các học sinh của Viện nghiên cứu Hoa Thanh, giúp tôi xét nghiệm nguyên liệu trong canh. Nhưng máy móc tiên tiến tối tân nhất, vần phân tích không ra nguyên liệu trong canh.”

“Nhưng, công hiệu hết lần này tới lần khác của chén canh kia, làm cho người ta kinh ngạc! Tôi có một ý tứ, nếu như có thể đem công thức nấu canh, ứng dụng trên phương diện y học, vậy chắc chắn có thể cứu rất nhiều người bị ốm đau hành hạ.”

Ánh mắt ông Lưu nhìn về phía Trình Kiêu: “Nếu quả thật có một ngày như vậy, vậy người sáng tạo ra công thức này, chính là đại anh hùng tạo phúc cho vạn dân!”

Ánh mắt Vương Đỗ Lan đảo qua giữa ông Lưu và Trình Kiêu, trong lòng đã rõ, sợ ông Lưu đã biết, chủ nhân chân chính của công thức này là ai.

Vương Đỗ Lan cười cười, nói: “Ông Lưu, thực không dám giấu giếm, công thức này là ngài Lâm cung cấp cho. Cho nên, quyền quyết định là ở ngài Lâm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.