Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1069



CHƯƠNG 1069

“Hừm, các người hoàn toàn không biết căn cơ chân chính của thế gia trung y!”

“Giá trị thực sự!”

Tất cả mọi người đều bị kinh sợ!

Chẳng lẽ Tôn Minh Hạo còn có y thuật nào đó thần kỳ sao?

Tất cả mọi người thật sự không thể nghĩ ra được, còn có y thuật nào có thể lợi hại hơn tục mệnh thần châm của Trình Kiêu!

Đây là một kỹ thuật kỳ diệu thậm chí có thể kéo dài sự sống của những bệnh nhân mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối!

Tuy nhiên, sắc mặt của Sở Vân Hoa đã chìm xuống, ông ta thầm nói: ‘Phải thể hiện bản lĩnh thực sự của mình sao?”

Tôn Đại Hải trông có vẻ căng thẳng, ông đã bị đuổi khỏi gia tộc quá sớm, ngay cả ông cũng không biết Tôn Minh Hạo còn có con át chủ bài chưa lật nào!

Cốc Thiên Sơn cười chế nhạo, nhìn Tôn Minh Hạo, trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng: “Là một trong tứ đại gia tộc của thế gia trung y, chẳng lẽ nhà họ Tôn chỉ có thể chút năng lực như vậy thôi sao?

Hãy thể hiện thực lực chân chính của cậu đi!”

Trên mặt Cốc Sinh Ngọc là nụ cười đầy nham hiểm: “Trình Kiêu, cậu đừng đắc ý, đừng đắc ý, ngay lập tức, cậu sẽ có thể nhìn thấy bản lĩnh chân chính của thế gia trung y!”

“Kéo dài thêm hai năm tuổi thọ thì coi là cái gì, bản lĩnh thực sự của thế gia trung y có thể khiến người cải tử hoàn sinh. So với bọn họ, cậu chỉ là một đống rác rưởi!”

Ông Lưu nhìn Tôn Minh Hạo, đột nhiên nghiêm nghị nói: “Trận đầu tiên, anh Trình đã thắng.”

“Cả hai bên có cần nghỉ ngơi trước trận đấu thứ hai không?”

Tôn Minh Hạo tức giận trừng mắt nhìn ông Lưu: “Lão thất phu kia, ông cố ý!”

Ông Lưu vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ nói: “Lão phu làm mọi việc đều dựa theo quy củ. Xin trả lời anh có cần nghỉ ngơi hay không?”

“Không cần!” Tôn Minh Hạo tức giận hét lên.

Trình Kiêu nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không cần.”

Ông Lưu nhíu mày, ông làm vậy là có chủ đích, muốn để Trình Kiêu tạm thời nghỉ ngơi một lát rồi nghĩ cách đối phó với đòn tấn công tiếp theo từ Tôn Minh Hạo.

Tuy nhiên, Trình Kiêu vốn không cảm kích chút nào.

Tôn Minh Hạo cười to rồi nói: “Lão thất phu, ông có nghe thấy không, cậu ta không cần, nhanh chóng thông báo trận thi đấu thứ hai bắt đầu đi!”

Ông Lưu nghiêm nghị nói: “Nếu bên nào cũng không cần nghỉ ngơi, vậy tôi tuyên bố cuộc thi đấu thứ hai sẽ bắt đầu ngay bây giờ!”

Trên mặt Tôn Minh Hạo tràn đầy ngạo mạn, anh ta cười lạnh nói: “Nhãi con, trận trước cậu đã lợi dụng chỗ sơ hở nên mới thắng.

Dựa theo quy định, hẳn tôi được quyền chọn hạng mục thi đấu cho trận này.

“Nhưng tôi là người rộng lượng. Lần này tôi sẽ không quy định y thuật gì. Cậu muốn dùng thuật châm cứu cũng được, dùng thuốc thang cũng tốt. Chỉ cần cậu có thể thắng tôi, ván thứ hai này coi như tôi thua!”

Mọi người nghỉ ngờ nhìn Tôn Minh Hạo: “Thắng nhãi này đột nhiên thay đổi tính tình à? Sao lại trở nên dễ nói chuyện như vậy!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.