Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1111



1111

Nghiêm Học Văn đứng ra giải thích, mọi người cũng không nghỉ ngờ gì, họ đều đến nịnh nọt Nghiêm Học Văn và Trương Manh, tâng bốc hai người lên tận trời.

Trương Tư Tổ ở bên cạnh không ngừng bày tỏ lòng biết ơn của mình với Nghiêm Học Văn, vô cùng mỉa mai.

“Hừ, có gì ghê gớm lắm đâu! Đợi ngày khác tôi gặp được vận may, nói không chừng Trình đại sư cũng sẽ kinh ngạc và nhận tôi làm đệ tử thôi!”

Trình Kiêu vốn có vẻ mặt bình tĩnh ở bên cạnh đột nhiên hất tay, tách trà thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan tành.

Đồng thời cũng thu hút được sự chú ý của mọi người.

Trên mặt Điền Thúy Thúy đột nhiên lộ ra vẻ nham hiểm, cười lạnh nói: “Ồ, chúng ta hình như đã quên một chuyện! Hôm qua là ai thuyết phục Lâu Tĩnh Nhu, bảo cô ấy đừng tin tưởng Trương Manh!”

“Nhìn bạn tốt của mình gặp nguy hiểm, lại thấy chết không cứu, loại người này rốt cuộc là có ý đồ gì?”

Vương Vũ Hàm chế nhạo: “Có lẽ có vài người vô dụng nhìn bạn mình có tiền thì không vừa mắt, chỉ mong sao người khác bị phá sản”

“Loại người này căn bản chính là một nọc độc của xã hội. Mọi người sau này phải chú ý, đừng bao giờ kết bạn với những người như vậy!”

Các bạn học nhìn Trình Kiêu với vẻ khinh thường Không tiền không quyền cũng không đáng sợ, nhưng lại sợ một người không tiền không quyền mà trong lòng đầy sự ghen tị.

Những người như vậy suốt ngày chỉ biết đổ lỗi cho người khác và cảm thấy ông trời đối với mình thật bất công, bản thân không nỗ lực, nhưng khi thấy người khác gặp khó khăn thì lại cười hả hê.

Thậm chí, một số người cực đoan hơn sẽ có ý nghĩ trả thù xã hội.

Trình Kiêu hiện giờ đã bị mọi người gán cho là người như vậy, tất cả bạn học đều tràn đầy khinh thường nhìn anh, tránh anh như bệnh dịch.

Lôi Công không thể nghe được nữa và hét lên: “Hai người các người đừng nói bậy! Trình Kiêu chỉ không muốn Lâu Tĩnh Nhu bị Trương Manh lợi dụng, nhưng các người lại bóp méo sự thật và vu khống Trình Kiêu. Các người mới là người đàn bà có lòng dạ ác độc!”

“Được rồi, mọi người đừng nói nữa. Hôm nay tôi mời mọi người đến đây để cảm ơn. Trình Kiêu là bạn của tôi, tôi tin tưởng nhân phẩm của cậu ấy, vậy xin mọi người cho tôi thể diện, đừng làm cậu ấy khó xử!” Tần Thủ có chút vô lực, chỉ có thể ở giữa làm hòa.

Dường như trải qua sự việc lần này đã khiến cho tính cách của Tần Thủ trầm tĩnh hơn rất nhiều, nếu như là anh ta của trước kia thì sớm đã nổi cơn lôi đình rồi.

Trình Kiêu không để ý đến Điền Thúy Thúy và Vương Vũ Hàm, anh nói với Tần Thủ: “Cậu không sao là tốt rồi. Tôi về trước đây.”

Tân Thủ vung tay lên, muốn thuyết phục Trình Kiêu ở lại ăn cơm.

Tuy nhiên, lại bị Lâu Tĩnh Nhu ở bên cạnh âm thầm lôi kéo.

Tân Thủ quay lại, nhìn thấy Lâu Tĩnh Nhu đang lắc đầu với anh ta, thì thào nói: “Trường hợp như vậy, anh ta không thích hợp ở lại đâu, Tân Thủ vốn đã đưa tay lên, rồi chậm rãi đặt xuống, nhưng cuối cùng không giữ Trình Kiêu nữa Anh ta cũng hiểu nếu Trình Kiêu ở lại, sẽ chỉ nhận thêm sự sỉ nhục và đả kích.

“Trình Kiêu!” Trương Tư Tổ gọi một tiếng, đang định đuổi, nhưng bị Lôi Công ngăn lại.

“Đừng đuổi theo nữa, để cậu ấy đi đi! Hiện giờ ấy ở lại cũng không thích hợp!”

Trương Tư Tổ giận dữ trừng mắt nhìn Điền Thúy Thúy và Vương Vũ Hàm, nhưng không thể làm gì với họ.

Tân Thủ nâng ly, lớn tiếng nói với mọi người: “Cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, chúng ta hôm nay không say không về!

Mọi người cùng nhau nâng ly và sau đó từng người lên biểu diễn.

Trương Manh và Nghiêm Học Văn chắc chắn đã trở thành tâm điểm của mọi người.

Vương Vũ Hàm lặng lẽ chạm vào ly rượu với Điền Thúy Thúy, cười tự mấn nói: “Cuối cùng cũng làm bẽ mặt tên kia trước mặt mọi người. Nào, hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.