Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1133



Chương 1133

Ông Y của Giang Nam có biệt danh là Y Bán Tộc, thực lực mạnh hơn Lôi nữ vương và nhà họ Cung ở Tây Ninh.

Ngay cả ông Y ở Giang Nam cũng đến, không còn ai dám nghỉ ngờ thân phận của Trình Kiêu nữa.

Dù mọi người vẫn không dám tin, nhưng đứng trước sự thật vững chắc như thế, bọn họ không thể không tin.

Thấy đại lão của mười tám thành phố ở Lĩnh Nam đều cúi chào Trình Kiêu, tình cảnh giống như quần thần đang bái kiến Đế.

Vương trên vương triều thời phong kiến, khiến mọi người vô cùng rung động.

“Đứng dậy đi!” Trình Kiêu hờ hững nói.

“Y Linh bái kiến Trình đại sư!” Cô gái xinh đẹp trẻ trung chắp tay, nở nụ cười khéo léo chớp mắt với Trình Kiêu.

Trình Kiêu giơ tay, một lực lượng nhẹ nhàng đỡ Y Linh dậy từ xa.

“Sao cô cũng đến đây?” Trình Kiêu cười hỏi.

Y Linh nghiêm túc nói: “Trình đại sư giúp tôi một việc lớn như thế, bây giờ Trình đại sư tổ chức tiệc rượu, sao tôi dám không đến cổ vũ được?”

Y Linh nói xong thì chủ động đứng sang một bên, cô ta biết bây giờ không phải lúc làm phiền Trình Kiêu.

Lúc thấy Tôn Mạc, sắc mặt Y Linh hơi phức tạp, nhưng cuối cùng cô ta vẫn đi đến chào hỏi Tôn Mạc.

Trình Kiêu nhìn về phía Mã Tài, hỏi: “Tất cả mọi người đã đến đông đủ rồi chứ?”

Mã Tài cung kính nói: “Đã đến đông đủ, tiệc rượu có thể bắt đầu rồi, mời Trình đại sư lên bục chủ trì!”

“Ông làm đi! Tôi chỉ có mặt để tiếp niềm tin cho ông thôi!” Trình Kiêu hờ hững nói.

“Vâng!”

Nhìn thấy Mã Tài và các đại lão vây quanh Trình Kiêu đi tới sân khấu phía trước, mọi người mới như tỉnh dậy từ trong mơ.

“Thì ra chàng trai kia chính là Trình đại sư!”

Trên sân khấu phía trước, Mã Tài cầm micro, nói một cách chậm rãi.

Trình Kiêu lắng lặng ngồi sau lưng ông ta, ánh mắt lạnh nhạt xuất trần, giống như một vị tiên.

Ở phía dưới sân khấu, Cung Thế Huân lộ vẻ mặt sững sờ, nhưng không còn ai để ý tới anh ta nữa.

“Làm sao có thể? Anh ta sao có thể là Trình đại sư được!”

Đến tận lúc này, Cung Thế Huân vẫn không thể tin được.

Thế nhưng, chỉ có Trình đại sư mới có thể khiến cho Mã Tài cúi đầu, khiến cho Lôi nữ vương xưng thần.

Nghĩ đến lúc vừa rồi anh ta còn luôn miệng muốn Trình đại sư đi ra giáo dục Trình Kiêu, khuôn mặt của Cung Thế Huân trở nên nóng bừng.

Bản thân mình lại bảo Trình đại sư đi ra dạy dỗ Trình đại sư, đây không phải là chuyện cười hay sao?

Lúc này, anh ta mới hiểu được nỗi khổ tâm của Lôi nữ vương và Mã Tài.

Tuy nhiên, Cung Thế Huân vẫn không phục: “Cho dù cậu là Trình đại sư thì sao? Tôi là người thừa kế của nhà họ Cung ở Tây Ninh, cậu dám đánh gãy hai chân của tôi, chờ đến khi tôi trở lại nhà họ Cung, nhất định sẽ rửa sạch mối nhục ngày hôm nay!”

Đám người Điền Thúy Thúy vần luôn kêu gào trước mặt Trình Kiêu từ nãy đến giờ, giờ phút này ngồi trên ghế, toàn thân run rẩy, sắc mặt như tro tàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.