Chương 1164
Lúc này, người thanh niên kia mở đôi mắt ra, trong mắt dường như có ánh sao chuyển động.
Giọng điệu của anh lãnh đạm xa cách, kèm theo một sự lười nhác nhưng lại truyền vào rõ ràng trong đầu mọi người “Tôi dám!”
Mọi người đều nhất thời sửng sốt!
Vô số ánh mắt bắt đầu tìm kiếm bóng dáng người nói chuyện kia.
Là ai lại dám đứng ra vào lúc này?
Điều này chẳng khác nào khiêu chiến với Vương Tứ Hải!
Mục Thanh Sơn và Mục Tranh rất tò mò, rốt cuộc là ai không ngờ lại chịu đứng ra giúp ông ta vào lúc tập đoàn Mục thị của bọn họ rơi vào đường cùng!
Một người thanh niên mặc áo đen, hai tay đút trong túi quần đi từ cửa vào trong đại sảnh ngay trước mắt bao nhiêu người.
Trên mặt Vương Tứ Hải hiện lên sự hung ác: “Thăng nhóc, tôi không quan tâm cậu là ai, nhưng hôm nay tôi khuyên cậu một câu, đừng xen vào chuyện của người khác! Nếu không, cậu sẽ không thể gánh vác nổi hậu quả đâu!”
Trong lòng Mục Thanh Sơn vốn tràn đầy hy vọng, nhưng sau khi nhìn thấy là Trình Kiêu thì lập tức thất vọng.
“Hóa ra là cậu!” Trong mắt Mục Thanh Sơn thoáng lộ vẻ chán nản. Ông ta còn nhớ rõ lời Trình Kiêu nhắc nhở ông ta trong buổi đấu thầu lúc trước.
Nhưng sau khi ông ta nhận được lô đất vàng, vì quá vui sướng mà đầu óc mê muội, căn bản không để ý tới lời cảnh cáo của Trình Kiêu.
Bây giờ lại gặp được Trình Kiêu, ông lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.
Mục Tranh thoáng kinh ngạc: “Sao lại là anh?”
Anh ta bất chợt nói với vẻ mặt hối hận: “Người anh em, tôi thật sự hối hận vì trước đây không nghe lời anh, mới dẫn đến cảnh hôm nay bị tiểu nhân lợi dụng!”
“Chỉ có điều chuyện hôm nay, anh không thể làm gì được đâu Anh vẫn nên đi nhanh đi, đừng kéo mình vào trong đó.”
Mục Tranh cảm thấy Trình Kiêu còn trẻ tuổi, có thể xuất phát từ sự căm phần mới đứng ra trong lúc nhà họ Mục bọn họ đối mặt với nguy cơ. Nhưng anh căn bản không cứu được tập đoàn Mục thị, bởi vì phóng tầm mắt ra cả huyện Kê Kinh, không có một doanh nghiệp nào có thể chống lại tập đoàn Tứ Hải.
Người sắp chết, lời nói cũng trở nên lương thiện!
Mục Tranh không muốn vào lúc nhà họ Mục gặp nguy cơ, còn khiến người vô tội bị liên lụy vào.
Mục Thanh Sơn cũng trầm giọng nói: “Cậu nhóc, không ngờ trong lúc nhà họ Mục tôi đối mặt với nguy cơ, lại là người xa lạ như cậu đứng ra! Lần trước là tôi hiểu nhầm cậu. Chẳng qua chuyện này không phải là chuyện cậu có thể can thiệp vào. Cậu đừng cậy mạnh, mau đi đi!”
Trình Kiêu không để ý đến lời uy hiếp của Vương Tứ Hải, cũng không để ý đến lời khuyên bảo của ba con nhà họ Mục, thản nhiên hỏi: “Tính toán xem phải cần bao nhiêu tiền mới có thể cứu được nhà họ Mục các ông?”
Mục Thanh Sơn và Mục Tranh đều nhất thời sửng sốt.
Mục Thanh Sơn nhìn chăm chằm vào Trình Kiêu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Cậu nhóc, cậu nghiêm túc à? Vương Tứ Hải đã thu xếp từ lâu, bây giờ muốn cứu nhà họ Mục, sợ rằng tài chính không tới sáu trăm tỷ thì căn bản không làm được!”