Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1167



Chương 1167

Mọi người nhìn Vương Tứ Hải với vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ Vương Tứ Hải tự nhiên chủ động nói hộ cho đối thủ.

“Ba!” Vương Gia Cường nhìn Vương Tứ Hải với vẻ mặt không hiểu, oán giận nói: “Sao ba lại nói thay cho cậu ta chứ?”

Vương Tứ Hải nói: “Nếu cậu ta có thể đưa ra một nghìn năm trăm tỷ thì không cần phải đi làm một cái thẻ Tử Kim chí tôn giả làm gì. Nếu cậu ta không thể đưa ra một nghìn năm trăm tỷ thì càng không cần thiết phải làm một tấm thẻ giả. Vì muốn giải cứu Tập đoàn Mục Thị phải cần tiền thật vàng thật, chứ không phải chỉ nói miệng là xong!”

Sắc mặt Vương Gia Cường trở nên dễ nhìn hơn: “Con biết rồi.”

Mục Thanh Sơn đứng lên, đi tới bên cạnh Trình Kiêu, cúi người nói cảm ơn: “Chàng trai trẻ, lúc trước trong buổi họp cạnh tranh, tôi vô lễ với cậu như thế, không ngờ cậu lại lấy ơn báo oán, xin nhận một lạy của tôi!”

Mục Tranh cũng đi tới, hưng phấn cười nói: “Cảm ơn ân nhân!”

“Không cần khách sáo.” Trình Kiêu hờ hững đáp.

Kiếp trước, anh nhớ lúc mới quen Mục Tranh hoàn toàn không có Tập đoàn Mục Thị, có lẽ là bị Tập đoàn Tứ Hải thâu tóm vào đợt này.

Nhưng lúc quen biết Mục Tranh, anh ta đã trở nên vô cùng thành thục trên thương trường rồi, hoàn toàn không phải một người non nớt như bây giờ.

Xem ra kiếp trước sau khi Tập đoàn Mục Thị bị thâu tóm, Mục Tranh đã trải qua rất nhiều chuyện, cho nên mới trở nên cực kỳ trưởng thành.

Nhưng kiếp này, Trình Kiêu đã can thiệp vào số phận của Mục Tranh trước thời hạn, giúp anh ta bảo vệ Tập đoàn Mục Thị,như thế chắc chắn Mục Tranh sẽ không phải chịu khổ nữa, mất đi cơ hội rèn luyện.

Trình Kiêu thật sự không biết anh làm thế rốt cuộc là tốt hay xấu với Mục Tranh.

Nhưng bảo Trình Kiêu thấy doanh nghiệp gia tộc của bạn thân phải đối diện với sinh tử lại không ra tay giúp đỡ, anh thật sự không làm được.

Vương Tứ Hải lại nhìn Trình Kiêu một lần nữa, thu hồi vẻ khinh thường trên mặt, nghiêm túc nói: “Chàng trai trẻ, không ngờ cậu lại có thể lấy được thẻ tử kim chí tôn của ông Lôi Chấn Vũ! Thật sự khiến tôi thấy bất ngờ đấy.”

“Nếu hôm nay chỉ có Tập đoàn Tứ Hải, e rằng thẻ tử kim chí tôn này của cậu có thể khiến tôi sợ hãi mà rút lui. Đáng tiếc, đáng tiếc quá…”

Mục Thanh Sơn nhìn Vương Tứ Hải bằng nét mặt nặng nề, đây là đối thủ đã lâu của ông ta, lần này nếu không vì Trình Kiêu đột nhiên xuất hiện, nói không chừng ông ta thật sự thua rồi.

“Vương Tứ Hải, ông đừng có ở đó nói đáng tiếc nữa. Dù nguy cơ của Tập đoàn Mục Thị đã được giải trừ, nhưng lần này vẫn xem như là ông thắng. Có điều tôi đảm bảo, sau này ông sẽ không còn cơ hội như thế nữa đâu!”

Vương Tứ Hải cười một cách xấu xa: “Nguy cơ được giải trừ? Ông cảm thấy chỉ cần có tiền, nguy hiểm của Tập đoàn Mục Thị sẽ được giải trừ à?”

“Ha ha, Mục Thanh Sơn, ông cũng xem thường tôi quá rồi đấy!”

Sắc mặt Mục Thanh Sơn lập tức thay đổi, cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm. Ông ta nhìn thấy trên mặt những người xung quanh đang mang vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Mục Thanh Sơn thầm hoảng hốt: “Chẳng lẽ Vương Tứ Hải còn có lá bài tẩy nào khác? Nếu không những người đến cùng ông ta sẽ không tự tin như thế!”

Mục Tranh lạnh lùng nói: “Vương Tứ Hải, người anh em này đồng ý giúp đỡ một nghìn năm trăm tỷ, số tiên này dù ông có bán Tập đoàn Tứ Hải cũng không có được! Âm mưu của ông đã bị chúng tôi vạch trần, ông còn muốn gì nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.