Chương 1175
Không ngờ ông Mã lại nhún nhường như nô lệ trước mặt anh như thế.
Cổ đông Lý của Tập đoàn Mục Thị và những cổ đông khác cũng tỏ vẻ khó tin.
Cả mấy Tổng Giám đốc công ty đi theo sau lưng Vương Tứ Hải cũng há hốc mồm, quên cả việc khép miệng.
Mục Thanh Sơn cũng khiếp sợ nhìn ông Mã không dám thở mạnh trước mặt Trình Kiêu, trong lòng chấn động giống như biển giận rít gào, sóng to gió lớn.
Ông ta từng nghĩ Trình Kiêu có thể là cậu chủ của một gia tộc lớn nào đó, có lẽ quen biết ông Mã và có thể cùng nói chuyện với ông Mã.
Nhưng, ông ta có nghĩ nát óc cũng không ngờ, ở trước mặt Trình Kiêu, Mã Tài lại khúm núm khép nép như vậy!
Thậm chí ông ta còn chẳng dám nghĩ đến chuyện thế này!
Nói đùa à, một người bình thường, bạn có thể tưởng tượng ra hình ảnh, rõ ràng là một con hổ lớn hoa văn sặc sỡ hung dữ muôn phần, vậy mà khi nhìn thấy một con cừu nhỏ lại bỗng run lẩy bẩy quỳ xuống trước mặt con cừu nhỏ đó hay không?
Người có thể tưởng tượng ra loại hình ảnh này, chắc chắn là tỉnh thần thất thường!
Lúc này Mục Tranh cũng há to miệng, lần trước không biết người nào đăng video chiến đấu ác liệt của cao thủ võ lâm lên mạng, Mục Tranh chỉ cảm thấy thật hoang đường. Nhưng so với những việc trải qua trước mắt, Mục Tranh cảm thấy có lẽ tất cả những gì xảy ra hôm nay còn hoang đường hơn Đương nhiên, nếu như anh biết video kia chính là video Trình Kiêu đánh với Cừu Thiên Sát, e rằng tam quan của anh ta sẽ lập tức sụp đổ.
“Rốt cuộc cậu ta là aï? Vì sao ở trước mặt cậu ta, ông Mã lại nhún nhường như vậy!”
Trình Kiêu nhìn Mã Tài, thản nhiên nói: “Cậu ta là cháu của ông?”
Mã Tài không dám giấu giếm: “Vâng.”
“Là ông để anh ta đến chèn ép tập đoàn Mục Thị?” Trình Kiêu hỏi.
“Không phải.” Mã Tài lắc đầu, sau đó trừng mắt nhìn Mac Uy: “Nhấi ranh, cháu lấy danh nghĩa chú làm cái gì?”
Từ giây phút nhìn thấy Mã Tài tới đây, trái tim Mã Uy giống như rơi xuống đáy cốc.
Chuyện sợ nhất vẫn xảy ra rồi.
Người này thật sự là Trình đại sư!
Nghe thấy câu hỏi của Mã Tài, Mã Uy quỳ xuống mặt đất, vẻ mặt sợ hãi: “Chú, cháu chỉ dùng danh nghĩa của chú đánh tiếng với mấy ngân hàng…
Nhìn thấy sắc mặt Mã Tài càng ngày càng đen, tiếng nói của Mã Uy dần dần nhỏ đến độ không thể nghe thấy, sau đó im bặt lại.
Mã Tài giận dữ quát một tiếng: “Chú mặc kệ cháu làm cái gì, bây giờ lập tức dừng lại. Đồng thời xin lỗi ngài Trình và bạn của ngài Trình”.
“Vâng!” Mã Uy lập tức dập đầu cầu xin Trình Kiêu tha thứ: “Ngài Trình, tôi có mắt không tròng, không nhận ra ngài, kính xin ngài thứ.
Mặc dù Mã Uy hoàn toàn không nhận ra Trình đại sư, nhưng uy danh của Trình đại sư sớm đã như sấm bên tai Sau khi biết Trình Kiêu chính là Trình đại sư, giờ phút này Mã Uy chỉ mong có thể sống sót.
“Loại người như vậy, sau này đừng dùng nữa, miễn cho một ngày nào đó rước họa vào thân ông.” Trình Kiêu nhìn Mã Tài, từ tốn nói ra.
“Ngài Trình dạy phải!” Mã Tài hết sức lo sợ, khiêm tốn tiếp thu.
“Nhấi ranh, còn không mau cảm ơn ngài Trình tha cho cái mạng chó của cháu!” Mã Tài lạnh lùng quát lên.