Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1177



Chương 1177

Mục Thanh Sơn nhìn theo bóng lưng của Trình Kiêu, nghiêm túc nói: “Có thể khiến cho ông chủ lớn Hà Tây Mã Tài cung kính hầu hạ giống như một tên nô bộc, nhân vật như vậy căn bản không phải người cùng một thế giới với chúng ta. Con hỏi cũng không được!”

Sắc mặt Mục Tranh hơi uể oải: “Vậy sau này con muốn tìm cậu ta thì phải làm như thế nào?”

Mục Thanh Sơn cười bí ẩn: “Nhân vật lớn như vậy, nếu như cậu ta muốn gặp con, con không cần tìm cậu ta, tự nhiên cậu ta sẽ tới gặp con. Nếu như cậu ta không muốn gặp con, vậy cho dù con tìm khắp chân trời góc biển, cũng sẽ không gặp được cậu ta.”

Mục Tranh nghỉ ngờ nhìn Mục Thanh Sơn, hỏi: “Ba, có phải ba biết chút gì rồi không?”

Mục Thanh Sơn không nói gì, dựa vào những gì ông ta đã từng trải qua, tất nhiên có thể mơ hồ đoán được thân phận của Trình Kiêu, dù sao ở Hà Tây thậm chí toàn bộ Lĩnh Nam, số người có thể khiến cho ông Mã Tài khúm núm khom mình như vậy, có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Đừng hỏi nữa, thu dọn một chút, chuẩn bị ăn tết thôi!” Nói xong, Mục Thanh Sơn sải bước ra ngoài.

Trình Kiêu và Mã Tài đi ra khu nhà họ Mục.

Xung quanh vắng lặng, Mã Tài bước nhanh về phía trước, vô cùng khiêm nhường nói: “Trình đại sư, tiếp theo ngài chuẩn bị đi đâu? Để tôi sắp xếp cho ngài, chúng tôi cũng có văn phòng đặt ở huyện Kê Kinh “

“Không cần, tôi chỉ gặp mấy người bạn.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

Bạn?

Mã Tài tò mò hỏi: “Trình đại sư từng tới đây sao?”

Trình Kiêu không nghĩ nhiều nữa, thuận miệng trả lời: “Từng đến, còn rất quen thuộc.”

Nói xong, Trình Kiêu lại nói: “Ông về đi, có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho ông.”

“Vâng.” Mã Tài cũng không nói thêm cái gì, với bản lĩnh của Trình đại sư, căn bản không cần dặn dò mấy lời kiểu như chú ý an toàn.

Trình Kiêu rời khỏi nhà họ Mục, chuẩn bị lên đường về nhà mình Trình Đông Hoa ở trong một căn nhà có ba phòng tại huyện Kê Kinh. Đương nhiên, dựa vào chút tiền lương của Trình Đông Hoa, cả đời cũng không mua nổi, tiền này tất nhiên là Vương Đỗ Lan bỏ ra.

Hôm nay là mùng một đầu năm, sống lại đã lâu như vậy, cũng đến lúc gặp ba rồi.

Nghĩ đến khuôn mặt và giọng nói của Trình Đông Hoa, Trình Kiêu vừa xuống khỏi taxi đã tăng nhanh bước chân đi đến khu chung cư phía trước.

Mã Tài dẫn Mã Uy trở về Hà Tây, trên đường đi, Mã Tài đều đang suy xét một vấn đề.

“Trình đại sư nói ngài ấy rất quen thuộc huyện Kê Kinh? Còn có bạn bè ở đó. Chẳng lẽ quê hương của Trình đại sư chính là huyện KêKinh!”

Đối với tất cả những gì liên quan đến Trình Kiêu, Mã Tài cũng từng điều tra, nhưng mà, ông ta chỉ có thể tra ra được, Trình Kiêu là cô nhị, ở rể tại nhà họ Tôn.

Tất cả những chuyện khác, ông ta đều không tra ra được.

Nhưng mà Mã Tài là một người vô cùng có đầu óc buôn bán.

Thông qua mấy câu nói ngắn gọn của Trình Kiêu, ông ta lấy được tin tức rất quan trọng.

Đó chính là huyện Kê Kinh có ý nghĩa không bình thường đối với Trình Kiêu Mã Tài liếc mắt nhìn Mã Uy buồn bã ỉu xìu trên chỗ ngồi bên cạnh, thật ra Mã Tài rất vừa ý đứa cháu họ hàng xa này.

Từ việc Mã Uy xuất hiện ở khu nhà họ Mục, biểu hiện ung dung bình tĩnh, thái độ nho nhã lễ độ.

Có thể nhìn ra được Mã Uy là một nhân tài có thể bồi dưỡng.

Nhưng mà, anh ta xui xẻo, lần đầu tiên xuống tay độc ác muốn chiếm đoạt nhà họ Mục đã gặp phải Trình đại sư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.