Chương 1180
“Chú Trình, chú là bề trên, cứ gọi cháu là Trình Kiêu đi!” Trình Kiêu mỉm cười nói, rất quen thuộc mà ngồi xuống bên cạnh Trình Kiêu, cầm quả táo trên bàn trà xuống gặm.
Dù sao người tu tiên cũng không sợ thuốc trừ sâu sót lại, không cần phải rửa.
Lâm Ngọc đã biết Trình Kiêu chính là Trình đại sư, hơn nữa ngày đó cô cũng từng nói với Trình Kiêu là sẽ trở về bên chỗ Trình Đông Hoa ăn tết.
Lúc đó còn mời Trình Kiêu đến ăn tết cùng bọn họ, Trình Kiêu lập tức đồng ý, Lâm Ngọc cảm thấy anh quả thật không coi mình là người ngoài.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ da mặt vị Trình đại sư danh tiếng lẫy lừng này còn dày một cách bất thường!
Vương Đỗ Lan nhìn Lâm Ngọc, lại nhìn Trình Kiêu: “Cậu còn đuổi đến tận nhà rồi!”
Lâm Ngọc biết Vương Đỗ Lan có suy nghĩ gì, giải thích cũng không giải thích rõ ràng được, đành phải đổ tất cả lên đầu Trình Kiêu.
“Lần trước tôi chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, không ngờ cậu lại đến thật!” Lâm Ngọc không vui nói.
Trình Đông Hoa khẽ quát một tiếng: ‘Lâm Ngọc, sao lại nói chuyện như vậy! Người vào nhà là khách, chú ý thái độ của cháu!”
Trình Kiêu nhếch miệng mỉm cười với Lâm Ngọc, khóe miệng hơi lộ vẻ đắc ý.
“Vâng!” Lâm Ngọc trừng mắt lườm Trình Kiêu, cố ý kéo dài tiếng trả lời.
Vương Đỗ Lan nói: “Đã tới rồi thì cùng ăn cơm trưa nhé!”
“Tiểu Ngọc, rửa rau xanh giúp dì!”
“Vâng!” Lâm Ngọc lườm Trình Kiêu một cái, quay người đi theo Vương Đỗ Lan vào phòng bếp.
Dường như Trình Đông Hoa rất có cảm tình với Trình Kiêu, ông cảm thấy đứa nhỏ trước mắt mang lại cho ông cảm giác thân thiết từ tận đáy lòng.
Kìm lòng không đặng, Trình Đông Hoa nhớ tới đứa con đáng thương của ông, nếu đứa nhỏ kia còn sống trên đời, hẳn là cũng lớn tầm Trình Kiêu!
Nhìn thấy Trình Đông Hoa bỗng nhiên thương cảm, Trình Kiêu có thể đoán được Trình Đông Hoa đang nghĩ cái gì.
Trình Kiêu chợt cười nói: “Có một số việc, trước khi nhìn thấy kết quả, chưa hẳn đã là chuyện xấu.”
Trình Đông Hoa sững sờ, chẳng lẽ đứa nhỏ này có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình?
Lời nói có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, hoàn toàn không giống như lời một người trẻ tuổi có thể nói ra được.
“Chú Trình, chú cảm thấy cháu nói đúng không?” Trình Kiêu lại hỏi.
Trình Đông Hoa cười ha ha: “Đúng, nói rất hay! Chỉ cần chưa nhìn thấy kết quả, chắc chắn không thể từ bỏ.”
Cảm xúc suy sụp trên người Trình Đông Hoa dần dần biến mất.
“Đúng rồi, cậu và Lâm Ngọc quen biết như thế nào?” Trình Đông Hoa thuận miệng hỏi.
Trình Kiêu bèn nói mình biết chút võ công, đúng lúc bị Lâm Ngọc nhìn thấy, sau đó trở thành vệ sĩ của Lâm Ngọc, cứ vậy mà quen biết.
Anh cũng không nhắc tới chuyện liên quan đến hội nghị thượng đỉnh Trung Châu.
Có lẽ Trình Đông Hoa biết thân phận của Vương Đỗ Lan, nhưng ông lại không biết nguy hiểm mà một mình Vương Đỗ Lan phải thừa nhận. Kiếp trước Vương Đỗ Lan không nói cho ông biết cũng là vì không muốn ông đã phải chịu áp lực của nhà họ Vương và nhà họ Trình rồi mà còn phải chịu thêm một phần áp lực nữa.