Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1191



Chương 1191

“Nhưng tôi không hiểu nhà họ Vương vì sao lại nói chuyện này cho anh? Nhà họ Mục các người làm sao có thể thoát khỏi sự sắp xếp của nhà họ Vương?”

Mục Tranh cười lạnh nói: “Hừ, cô xứng để biết sao? Mã Tiểu Dung, đúng là ông trời có mắt, hôm nay chính là ngày mà cha con các người phải gánh chịu hậu quả!”

Mã Tiểu Dung hung hăng trừng mắt nhìn Mục Tranh, sau đó đi về phía Vương Tứ Hải.

“Bác Vương, cháu muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mã Tiểu Dung lạnh lùng hỏi.

Vương Tứ Hải thở dài, ông ta cũng bất đắc dĩ bị ép mà thôi!

Để làm vừa lòng Trình Kiêu, ông ta không còn cách nào khác ngoài việc phản bội cha con nhà họ Mã.

Vương Tứ Hải trầm giọng nói: “Cháu gái, bác chỉ có thể nói với cháu là hãy cam chịu đi, chúng ta đã chọc đến người không nên chọc rồi!”

Mã Tiểu Dung kinh ngạc: “Ngay cả bác cũng chọc không nổi sao? Làm sao có thể! Sau lưng bác không phải có ông trùm Mã sao?”

Tình thế cấp bách, Mã Tiểu Dung không quan tâm đ ến việc có những người khác ở đây, vì vậy cô ta đã trực tiếp tiết lộ kẻ chống lưng phía sau Vương Tứ Hải.

“Ông Mã!”

“Tập đoàn Tứ Hải thực sự nhờ ông Mã chống lưng!”

“Vậy thì Mục thị không xong rồi!”

Một số người không biết chuyện còn tỏ ra bàng hoàng trước tin tức này!

Tuy nhiên, những người trong cuộc ngày đó đều im lặng. Trong mắt họ, ông Mã có thể là một nhân vật lớn, nhưng trước mặt người đó, ông Mã chỉ khiêm tốn như một người hầu mà thôi.

Khuôn mặt Mã Tiểu Dung hiện lên một tia hối hận: “Thật xin lỗi bác Vương, cháu nhất thời lỡ miệng, đã nói lời không nên nói, bác đừng tức giận!”

Sắc mặt Vương Tứ Hải không thay đổi, cũng không trách cứ Mã Tiểu Dung, chỉ trầm giọng nói: “Cháu cho rằng ông Mã là một nhân vật rất lợi hại sao?”

Mã Tiểu Dung gật đầu, Mã Tài là lão đại của Hà Tây, tuy so với Á Tộc không phải là một nhân vật lớn gì, nhưng đối với huyện Kê Kinh bọn họ mà nói, ông ta là một nhân vật lớn có thể một tay che trời.

Vương Tứ Hải cười nói: “Vậy cháu có biết ông Mã ở trước mặt người kia lại phải khiêm tốn như một người hầu không?”

“Cái gì!” Mã Tiểu Dung không thể tin được, ông Mã là người hầu, vậy người kia rốt cuộc có lai lịch gì!

Là tứ đại gia tộc hùng mạnh ở thủ đô sao?

“Bác Vương, bác nói thật chứ? Người kia là ai?” Mã Tiểu Dung không tin, dùng lý trí nói cho cô ta biết, một người có thế lực như: Vậy sao có thể đến huyện Kê Kinh nhỏ bé này?

Vương Tứ Hải liếc nhìn về phía Trình Kiêu và nói đầy ẩn ý: ‘Đừng gấp, cháu sẽ sớm gặp cậu ấy thôi!”

Mã Tiểu Dung bàng hoàng trở về chỗ ngồi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về những lời Vương Tứ Hải vừa nói.

“Cho nên nói người kia rất có thể đang ở đây. Anh ta rốt cuộc là ai?”

Ánh mắt của Mã Tiểu Dung không ngừng quét qua một lượt, cô ta hầu hết đều quen những người ở đây, nhưng không ai trong số họ phù hợp với hình tượng của nhân vật lớn đó.

Trên sân khấu, cũng không có ai ủng hộ nữa.

Sắc mặt Giang Thượng Minh trở nên khó coi, quát: “Người tiếp theo!”

Mã Kiến Quốc đỏ mặt và cúi đầu trở lại chỗ ngồi.

“Tiểu Dung, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mã Kiến Quốc thấp giọng tức giận hét lên.

Ánh mắt Mã Tiểu Dung có chút đờ đần: “Một nhân vật lớn, ngay cả ông Mã cũng nguyện ý làm người hầu cho anh ta!”

“Cái gì!” Mã Kiến Quốc nghe không hiểu lời Mã Tiểu Dung nói: “Con nói rõ xem, nhân vật lớn gì?”

Mã Tiểu Dung trở nên tỉnh táo hơn, nói một cách logic: “Nhà họ Vương đã ra tay chống lại nhà họ Mục, kết quả đã mất tất cả.

Con vừa hỏi Vương Tứ Hải, ông ta nói có một nhân vật lớn đã cứu nhà họ Mục. Nhân vật này có thể khiến ông Mã nguyện ý làm người hầu cho mình!”

Trên mặt Mã Kiến Quốc lộ ra vẻ quỷ dị: “Chuyện này không thể nào!”

PB “ông Mã là ai chứ? Ai dám bắt ông ta làm người hầu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.