Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1194



Chương 1194

Chờ những người ủng hộ kia lần lượt ngồi trở lại chỗ ngồi, Giang Thượng Minh lúc này mới nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu yến tiệc thôi!”

“Đợi đã, ngài Giang! Trình Đông Hoa đến từ trấn Bao Cốc của.

chúng tôi vẫn chưa báo cáo công việc đúng chứ?” Dư Trung Nguyên đột nhiên đứng dậy, sắc mặt không hề có ý tốt, cười lạnh nói.

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức đưa tới một tràng cười vang.

“Trình Đông Hoa? Ông ta không phải là Vạn Kiếp Cô Độc Hiệp Khách sao? Ông ta có báo cáo hay không, không phải đều giống nhau sao?”

“Mau khai tiệc đi, đừng làm chậm trễ chuyện chính!”

“Khi nào thì Trình Đông Hoa mới có một người ủng hộ đây? Tôi cùng họ Lâm với ông ta đấy!”

“Ha ha… vậy thì nguyện vọng của ông có lẽ tan thành hư vô rồi.

Người như Trình Đông Hoa, cả đời cũng không có khả năng có người ủng hộ.”

“Hơn nữa kẻ nào ngu mới đi ủng hộ ông ta!”

Dư Trung Nguyên cười nham hiểm, cũng không thực sự muốn Trình Đông Hoa lên đó, ông ta biết trong bữa tiệc mừng môi năm Trình Đông Hoa đều sẽ trở thành trò cười cho khán giả. Lần này chắc chắn không phải ngoại lệ ông ta vấn cứ muốn để Trình Đông Hoa bị mất mặt tàn nhẫn trước mặt tất cả mọi người.

Giang Thượng Minh chán ghét liếc nhìn Trình Đông Hoa chỉ cúi đầu mà không nói lời nào, hừ một tiếng: “Ông ta có báo cáo hay không cũng giống nhau thôi, cũng sẽ không có ai ủng hộ ông ta cả “Qua năm mới rồi, đừng khiến ông ta mất mặt xấu hổ nữa, chúng ta mở tiệc rượu đi!”

Giang Thượng Minh xua tay, như thể đang xua đuổi một con ruồi, thẳng thắn phớt lờ Trình Đông Hoa .

Ở một góc vắng vẻ, Trình Đông Hoa cúi đầu, vẻ mặt vẫn như bình thường. Nhưng mà, ông không hề tức giận, cũng không lộ ra vẻ oan uổng, trong mắt chỉ nhiều hơn một tia mệt mỏi sâu nặng.

Dường như loại nhục nhã này đã khiến ông cảm thấy tê liệt, nhưng có thể do quá nhiều lần, mới khiến ông cảm thấy lực bất tòng tâm.

Khi nỗi đau đạt đến mức độ cao nhất thì không cách nào phát ra âm thanh nữa.

Những diễn viên trong phim ảnh kia, động một tý thì gào khóc thảm thiết đều là giả.

Vẻ mặt Lâm Ngọc lạnh nhạt, tức giận nắm chặt các ngón tay ngọc xanh xao: “Những người này thật quá đáng, bất kể nói thế nào thì mọi người cũng coi như đồng nghiệp của nhau, thế mà bọn họ lại xát muối vào vết thương của đồng nghiệp để mua vui.

Vương Đỗ Lan tham gia tiệc mừng nhiều lần hơn Lâm Ngọc, sức đề kháng của cô mạnh hơn một chút, nhưng dù vậy, mỗi một lần Vương Đỗ Lan trở về, cô đều sẽ tức giận đến mức không thể ăn ngon trong một ngày.

“Mở tiệc mở tiệc thôi, Dư Trung Nguyên này, cho dù là Vạn Năm Cô Độc Hiệp Khách cũng muốn xuống tay, thật là âm hiểm!”

“Đáng đời, ai bảo Trình Đông Hoa một lòng muốn chết, suốt ngày.

toàn làm chuyện đắc tội với người khác.”

“Vậy phải gọi là đầu gỗ không chịu giác ngộ! Ha ha Mọi người lại đùa bốn lần nữa, hoàn toàn coi Trình Đông Hoa như một trò đùa.

Dư Trung Nguyên cười lạnh, ánh mắt nhìn Trình Đông Hoa lộ ra một tia quỷ quyệt: “Trình Đông Hoa, xem ông sau này sẽ làm sao đấu được với tôi!”

Giang Thượng Minh hô lên: “Được rồi, mọi người im lặng, chuẩn bị khai tiệc thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.