Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1208



Chương 1208

“Đợi đã, cậu Mã đợi đã!” Giang Thượng Minh vội vàng chạy lên chặn Mã Uy lại.

Mã Uy lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông còn muốn nói gì nữa?”

Giang Thượng Minh cười nịnh nọt: “Cậu Mã, trước đó tôi cũng không biết ông Mã xem trọng cậu Trình Kiêu như thế, nếu biết trước, dù có cho tôi tám lá gan, tôi cũng không dám đuổi cậu Trình Kiêu đi!”

“Cầu xin cậu cho tôi một cơ hội, tôi sẽ lập tức đi mời cậu Trình Kiêu về!”

Đương nhiên Mã Uy không muốn đi thật, nếu đi thật, vậy tất cả mọi chuyện Mã Tài làm vì anh ta đều là vô ích rồi.

“Ông Giang, đừng nói tôi không cho ông cơ hội, nếu ông có thể mời anh Trình Kiêu về, thì việc hợp tác giữa chúng ta sẽ tiếp tục.

Còn nếu không thể mời về, vậy thì đừng trách tôi.”

Giang Thượng Minh liên tục gật đầu: “Cậu Mã yên tâm, tôi nhất định sẽ mời được cậu Trình Kiêu về!”

“Vậy thì mau đi đi, đừng để đến lúc anh Trình Kiêu đi xa rồi!” Thật ra Mã Uy còn sốt ruột hơn cả Giang Thượng Minh, nếu Trình Kiêu không tha thứ cho anh ta, vậy thì cả Mã Tài cũng hết cách, chỉ có thể cấm cửa anh ta, từ đó về sau không trọng dụng nữa.

“Được!” Giang Thượng Minh lập tức gật đầu, dặn dò với trợ lý phía sau: “Bây giờ tôi đi mời cậu Trình Kiêu, cậu phụ trách tiếp đón cậu Mã!”

“Vâng!

Giang Thượng Minh lập tức chạy ra ngoài, hy vọng Trình Kiêu còn chưa đi xa. Nếu đợi đến khi Trình Kiêu về đến nhà rồi còn muốn mời anh quay lại sẽ rất khó.

Sau khi rời khỏi đại sảnh, Trình Kiêu tạm biệt mọi người.

Sau đó, Trình Đông Hoa đuổi theo anh.

“Cậu Trình, có thể nói chuyện một lát không?” Trình Đông Hoa khách sáo hỏi.

Trình Kiêu đáp: “Tiền bối Trình có gì cứ nói đi ạ!”

Dù ba không biết thân phận của anh, anh cũng không dám thiếu lễ phép dù là một chút.

Trình Đông Hoa nghiêm túc nói: “Lần này Trình mỗ có thể thoát được một kiếp đều là nhờ sự giúp đỡ của cậu Trình, Trình mỗ rất cảm kích, tiếc là không có gì để đền đáp lại cậu Trình!”

“Tiền bối Trình khách sáo quá, cháu đã nói rồi, vấn bối ngưỡng mộ chú đã lâu, có thể bỏ chút sức vì chú là niềm vinh hạnh của vãn bối! Tiền bối Trình tuyệt đối đừng để trong lòng!”

Nghe thấy Trình Kiêu không cần đền đáp, Trình Đông Hoa càng biết ơn hơn, có cảm giác như gặp được tri kỷ trong cuộc đời vậy.

“Cậu Trình, tuyệt đối đừng gọi tôi là tiền bối gì cả, nếu cậu Trình xem trọng tôi thì gọi tôi một tiếng anh được chứ?” Trình ĐôngHoa kích động nói Trình Kiêu sửng sốt!

Dù anh có một trái tìm cứng rắn, còn có da mặt dù đạn đại bác cũng không thể băn thủng, nhưng lúc này vẫn cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt thì ngã quy.

Con trai và ba xưng anh gọi em!

Nếu sau này thân phận của Trình Kiêu được vạch rõ, e rằng ba mẹ sẽ thẳng thừng đánh chết anh!

“Tiền bối Trình, từ nhỏ vãn bối đã được dạy dỗ nghiêm khắc, cho nên vai vế không được lộn xộn. Cháu vẫn nên gọi chú là tiền bối thì hơn, còn chú cứ gọi thẳng tên cháu là được!” Trình Kiêu cuống cuồng nói.

Nếu thật sự đồng ý với cách gọi anh em này, Trình Kiêu thật sự không biết nên đối mặt thế nào.

Lúc này, Giang Thượng Minh đột nhiên chạy ra từ đại sảnh “Cậu Trình Kiêu, xin dừng bước!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.