Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1213



Chương 1213

Trình Kiêu im lặng lắng nghe, anh nghe thấy một vài từ ngữ mới.

Vô Cực Môn, năm tông môn lớn, giới cổ võ.

Đây đều là những từ lúc trước anh chưa từng nghe nói tới.

Một bóng đen đột nhiên nhào tới, mục tiêu chính là thanh niên vừa mới la hét kia.

Thanh niên bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức bị đánh trúng huyệt Thái Dương, đầu bị đánh vỡ như dưa hấu.

“A”

Mọi người đồng loạt lùi lại mấy bước, một vài cô gái trẻ tuổi đang có mặt che mắt hét to, thậm chí còn chạy sang một bên liên tục nôn mửa.

Bóng đen dừng lại ở vị trí thanh niên kia vừa đứng, đó là một ông lão áo đen, trước ngực áo thêu hai chữ Vô Cực. Nhưng hai chữ này không giống với mấy người trẻ tuổi mặc áo đen sau lưng ông ta, hai chữ này của ông ta có màu vàng.

Ông lão giết một người giống như giết heo giết chó, không hề để tâm, ông ta kiêu ngạo đảo mắt nhìn mọi người.

“Còn ai dám khiêu khích Vô Cực Môn chúng tôi nữa không!”

Trong đám người không có ai dám lên tiếng nữa.

Nhưng Trình Kiêu có thể cảm nhận được tiếng th ở dốc vô cùng đè nén của mọi người, rõ ràng mọi người đều đang kiềm chế nỗi tức giận cũng có thể là bị sự bá đạo của ông lão làm khiếp sợ.

Động tĩnh bên này lập tức thu hút sự chú ý của những người trước cửa khác, mọi người đều vội vàng chạy đến.

“Anh!”

Phía sau đám người đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, một cô gái áo trắng bay lên không trung, lướt qua mọi người, dừng lại bên cạnh thanh niên kia.

Sau khi xác nhận thanh niên đã chết, cô gái áo trắng ngẩng đầu lên nhìn ông lão Vô Cực Môn kia, trong đôi mắt xinh đẹp b ắn ra sát khí lạnh lùng: “Tại sao ông lại giết người!”

Cô gái này vóc người cao gầy, khí chất xuất chúng, trông vô cùng xinh đẹp. Dù đang tức giận, nhưng vấn lộ ra một vẻ đẹp khác.

Ông lão cười khẩy: “Cậu ta tự tìm đường chết nên tôi giết thôi.

Sao nào, cô cũng muốn chết đúng không?”

“Dù Vô Cực Môn rất mạnh, nhưng nhà họ Dương tôi cũng không dễ bắt nạt, người nhà chúng tôi không phải để ông muốn giết là giết như thế đâu!” Cô gái đứng lên, lạnh lùng nhìn ông lão, trên người phát ra một khí thế mạnh mẽ, không ngờ lại là một người luyện võ có cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong.

Nhà họ Dương, không ngờ cô gái này lại là người nhà họ Dương!

Chẳng trách thanh niên khi nãy dám xem thường Vô Cực Môn, thì ra là người của một trong bảy thế gia.

“Hừ!”

Cô gái hừ lạnh một tiếng, bóng người như chim yến bay qua rừng, đánh một chưởng trên không trung, nhăm vào đầu ông lão.

Dù cơ thể cô ta nhẹ nhàng, trông có vẻ mềm yếu không xương, nhưng uy lực của chưởng đó lại giống như một ngọn núi nhỏ đ è xuống đầu, không thể xem thường!

“Đòn tấn công rất mạnh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.