Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1215



Chương 1215

“Mà nơi này thuộc về địa bàn của Vô Cực Môn, một trong năm tông môn, cho nên động phủ của Bái Nguyệt tiên nhân này mới bị người của Vô Cực Môn chiếm đoạt!”

Lúc này, cuối cùng Trình Kiêu cũng hiểu đại khái tình hình của giới cổ võ.

Ông lão khinh thường nhìn Dương Phi Yến, cười lạnh nói: “Chỉ bằng một cảnh giới Tiên Thiên cũng dám làm càn trước mặt tôi!

Nếu không phải cô là người của nhà họ Dương, thì cú đấm này đã gi ết chết cô rồi!”

Dương Phi Yến tức giận nói: “Đừng có giả nhân giả nghĩa nữa, ông giết anh trai tôi, nhà họ Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”

Lúc này, đám người trước một cánh cửa khác truyền đến tiếng xôn xao.

Một vài bóng đen bay về phía này.

Có mấy người dừng lại bên cạnh ông lão, là ba người mặc hắc bào giống nhau, trên ngực có hai chữ Vô Cực màu vàng.

Ngay khi ba người họ xuất hiện, Trình Kiêu cảm thấy hơi thở của Tô Lương Tử ở bên cạnh đột nhiên trở nên rối loạn.

Có vẻ như ba người này chính là những cao thủ đã làm Tô Lương Tử bị thương.

Quả nhiên, Tô Lương Tử thấp giọng nói: “Chính là ba người này!”

Đi sau ba ông lão là một đội ngũ do thanh niên mặc áo trắng dẫn đầu, khoảng hơn chục người.

Có người lập tức nhận ra những người này.

“Đó chẳng phải là thiên tài nhà họ Lý, Lý Vô Cực sao?”

“Không sai, là người nhà họ Lý!”

“Không ngờ người của nhà họ Lý cũng tới, hiện tại cho dù là Vô Cực Môn cũng không dám chiếm động Bái Nguyệt Tiên Nhân đâu!

Dương Phi Yến ở bên cạnh Trình Kiêu lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thật sự là Lý Vô Cực, anh ta là thiên tài đứng đầu thế hệ thanh niên của bảy đại thế gia!”

“Không ngờ lại đẹp trai như vậy!”

Đôi mắt đẹp của Dương Phi Yến sáng rực lên.

Cô gái váy đỏ khẽ nhíu mày: “Nếu thật sự là Lý Vô Cực, có lẽ Vô Cực Môn cũng không dám kiêu ngạo như vậy”

Nhà họ Lý mấy năm nay danh chấn thiên hạ, thực lực đã vượt qua ngũ đại tông môn, Lý Vô Cực cũng được xưng là thiên tài kiệt xuất nhất của thế hệ thanh niên nhà họ Lý và của bảy đại thế gia.

Lần này anh ta dẫn người đến đây, Vô Cực Môn cũng không dễ đối phó.

Lý Vô Cực tiến đến, chắp tay chào những vị trưởng lão kia, cười nói: “Lý gia Lý Vô Cực, xin chào các vị tiền bối của Vô Cực Môn!”

Sắc mặt mấy ông lão lạnh nhạt, từng người gật đầu, xem như là trả lời Ông lão vừa mới đả thương Dương Phi Yến cười nói: “Lý công tử không cần khách sáo.”

Mấy lão già này của Vô Cực Môn, khi nấy ở trước mặt mọi người đều mang vẻ mặt khó coi, kiêu ngạo không thôi.

Bây giờ lại đối xử với Lý Vô Cực rất thân thiện, có thể thấy được, phân lượng của Lý Vô Cực trong lòng mấy người kia đều vượt xa so với tất cả mọi người ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.