Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1226



Chương 1226

“Làm sao có thể! Tên nhãi này sao có thể chỉ dùng một quyền đã đánh lui được trưởng lão của Vô Cực Môn chứ!”

“Là giả phải không! Dù cho là Lý Vô Cực cũng không thể đánh lui trưởng lão của Vô Cực Môn trong một quyền được! Rốt cuộc tu vi của tên nhãi này đến đâu vậy?”

Một ông lão trầm giọng nói: “Có lẽ chúng ta đều bị vẻ bề ngoài của anh ta lừa gạt rồi, thật ra anh ta là một cao thủ giấu nghề.

đấy.

“Không thể nào, anh ta mà giấu nghề cái nỗi gì? Thái độ không thèm đặt ai vào mắt của anh ta dù cách xa tám thước tôi cũng có thể cảm nhận được. Nếu thực lực của anh ta thật sự lợi hại như vậy thì sao có thể giấu được chứ!”

“Tôi cảm thấy có thể do trưởng lão Vô Cực Môn quá xem thường kẻ địch, thế nên mới để tên nhãi này lợi dụng sơ hở mà xen vào.”

“Không sai, rất có thể là thế! Anh không nghe thấy trưởng lão Vô.

Cực Môn đã tự mình nói ông ta chỉ dùng một nửa tu vi thôi sao.

Tiếp theo chắc chắn ông ta sẽ sử dụng hết toàn lực, vậy thì tên nhãi đó chết chắc rồi!”

Dương Phi Yến cũng kinh ngạc: “Thực lực của anh ta lại mạnh đến thế sao!”

Trong lòng Dương Phi Yến bỗng dưng có hơi hối hận, nếu cô ta biết sớm thì sao cô ta có thể bỏ rơi anh mà chọn Lý Vô Cực chứ?

Hơn nữa, nhìn thấy Trình Kiêu kiên quyết bảo vệ Lạc Tuyết Kỳ ở phía sau lưng, Dương Phi Yến cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Cô ta đột nhiên hiểu rằng hóa ra đây mới là một người đàn ông thực thụ!

Trên mặt Lý Vô Cực giờ phút này rốt cục cũng mất đi nụ cười, ánh mắt dán chặt vào Trình Kiêu, trong mắt ngoại trừ kinh ngạc ra còn có một tia nguy hiểm.

“Thật không ngờ tên nhãi này lại mạnh như vậy! Nếu như có thể thành công vượt ải, sau này sẽ chính là kẻ địch mạnh của tôi!”

Ông lão sắc mặt tái nhợt phía sau lưng thấp giọng nói: “Cậu chủ, có cần tôi…

Nói xong, bèn làm một động tác cắt oổ.

Lý Vô Cực lắc đầu: “Không vội, có lẽ trưởng lão Vô Cực Môn bất cẩn mà thôi. Nếu chỉ mỗi một mình tên nhãi này thì có lẽ anh ta còn có thể thành công vượt qua ải. Nhưng tôi không tin anh ta có thể thành công khi mang theo một gánh nặng như thế!”

“Hơn nữa cho dù anh ta có thành công thì phía sau vẫn còn một đại trận đang chờ đợi. Những nhân vật cấp cao của Vô Cực Môn đã nghiên cứu lâu như thế mà còn không thể phá vỡ trận pháp bảo vệ ngọn núi, chỉ dựa vào những người như chúng ta e là cũng không thể mở được!”

“Nếu như có thêm một người có thể vượt ải thành công, vậy thì sẽ có càng nhiều hy vọng đối với việc phá vỡ trận pháp. Về phần diệt trừ những kẻ bất đồng chính kiến, đó là chuyện của sau khi phá vỡ được trận pháp bảo vệ ngọn núi.”

Ông già cúi đầu nói: “Vâng thưa cậu chủ, tôi hiểu rồi!”

Lạc Tuyết Kỳ cảm thấy như mình đang năm mơ vậy, ánh mắt cô ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tấm lưng đang ở gần ngay trước mắt: ‘Anh, anh thực sự đã chặn được rồi! Và thậm chí còn đánh lùi được trưởng lão của Vô Cực Môn nữa!”

“Chuyện này, chuyện này sao có thể chứ!”

“Chẳng lẽ thật ra anh là cường giả siêu cấp ư!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.