Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1233



Chương 1233

Cô có dung mạo mỹ lệ, mặt mũi thanh tú, cả người tựa như một con búp bê phấn điều ngọc mài. Đặc biệt là đôi mắt màu lam nhạt, ánh mắt như tỏa sáng, thần thái phấn chấn. Một đôi mắt như biết nói, khiến người ta nhìn một lần là chẳng thể quên.

Cô là tinh linh dịu dàng nhất thế gian này, là tiên tử thánh khiết nhất, là đóa sen trắng nở rộ giữa Địa Ngục.

“Đây là Trận Vị Ương do Dạ Nguyệt sáng tạo ra!”

“Trăng khuyết cong cong, đêm hãng còn dài. Em nói nó có hàm ý chỉ sự tàn khuyết, tượng trưng cho sự tốt đẹp, cho nên mới gọi là Trận Vị Ương!”

Đến bây giờ, cuối cùng Trình Kiêu đã có thể khẳng định, Dạ Nguyệt cũng sống lại giống anh, hơn nữa còn tới Trái Đất Bởi vì Trận Vị Ương là do Dạ Nguyệt nghĩ ra, hơn nữa tới tận bây giờ vẫn không có truyền dạy lại cho người khác, cũng hiếm khi thi triển nó trước mặt người ngoài. Ngoại trừ chính bản thân cô, còn người khác căn bản không làm được.

Cuối cùng Trình Kiêu cũng hiểu rõ một tia rung động trong lòng mình khi trước.

Mấy người Cửu trưởng lão đã bàn bạc xong xuôi, Cửu trưởng lão bước tới.

Cửu trưởng lão nhìn Lý Vô Cực, nói: “Các vị, nếu mọi người đã qua cửa thì tức là có tư cách tham gia khai phá động phủ.

Nhưng mà động phủ được đại trận hộ sơn bảo vệ, không thể cưỡng chế xông vào.”

“Bọn tôi đã thử phá giải pháp trận. nhưng đã nhiều ngày như vậy rồi vẫn không có manh mối gì. Nếu ai có thể phá giải đại trận hộ sơn, Vô Cực Môn bọn tôi cam đoan, sẽ để cho người này vào trong chọn ba món đồ tùy thích!”

Mọi người nghe xong thì không khỏi kinh ngạc!

“Sao tự nhiên Vô Cực Môn lại hào phóng thế? Chọn ba món tùy thích, thế chẳng phải là chọn hết sạch bảo vật tốt nhất à!”

“Thế này, không giống phong cách làm việc của Vô Cực Môn chút nào!”

“Hừ, mấy người còn chưa nhìn ra sao? Vô Cực Môn đã thử phá giải đại trận nhiều ngày vậy rồi mà vẫn chẳng thu hoạch được gì, thế này chắc chắn là đã hết cách, không phá nổi đại trận. Không phá được đại trận thì cho dù bên trong có bảo vật gì đi chăng nữa, Vô Cực Môn cũng không vét được tẹo nào. Cho nên, Vô Cực Môn đang muốn dùng cách cũ – trọng thưởng ät tìm ra dũng sĩ”

“Cho dù bọn họ tổn thất ba món bảo vật thi vẫn tốt hơn việc bọn họ cứ mãi trông coi một cái động phủ không mở ra được. Hơn nữa, Vô Cực Môn còn phải tốn nhân lực để trong coi chỗ này, đi đi lại lại, tổn thất sẽ rất lớn, Vô Cực Môn đúng là tính toán kỹ lưỡng thật!”

“Ngay cả Vô Cực Môn mà cũng không phá được cái đại trận hộ.

sơn này, những người khác chắc cũng chẳng ăn thua. Khà khà, tuy răng chúng ta không thể qua cửa, nhưng mà bọn chúng qua cửa rồi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, điều này ngược lại khiến cõi lòng tôi được an ủi rồi.”

“Đúng thế, qua cửa thì đã sao? Cũng chỉ có thể giương mắt nhìn giống chúng ta! Tốt nhất là không ai có thể phá được cái pháp trận này hết, không một ai có thể chiếm được đồ trong đó hết”

Những võ giả không thể qua cửa nói băng giọng chua lè.

Cửu trưởng lão thầm cười nhạt trong lòng: “Cái lũ không có tiền đồ này, bản thân mình không có bản lĩnh, còn trù ẻo người khác không lấy được bảo vật!”

Dương Phi Yến hơi ngạc nhiên, nói: “Vô Cực Môn hào phóng như vậy, xem ra đại trận hộ sơn chắc chắn vô cùng lợi hại!”

Lý Vô Cực cười cười: “Không sao, tôi đã có chuẩn bị trước khi đến đây rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.