Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1240



Chương 1240

Diệp Huyền Kỳ cười lạnh nói: “Nói hươu nói vượn! Nhóc con, cậu làm sao chứng minh cái trấn này là một bộ phận của đại trận hộ sơn? Chẳng lẽ là bởi vì hình dạng của trấn là hình tròn sao?”

“Đúng vậy, các trấn nhỏ hiện nay đều được kiến thiết theo hướng hiện đại hóa, được xây dựng theo nhiều hình vẽ khác nhau, chủ yếu vì mỹ quan. Chỉ vì trấn này có dạng hình tròn, mà kết luận nó là một phần của đại trận pháp hộ sơn. Tôi không tin!” Mặc dù lời Trình Kiêu nói có bài bản hẳn hoi, nhưng một số người vấn tỏ ra nghỉ ngờ.

“Đúng vậy, ta cũng không tin, trừ phi cậu có thể đem chứng cớ ra”

Trình Kiêu không giải bày, mà chỉ vào bốn hướng của trấn Bao Cốc: “Có một con đường chính ở phía đông nam, tây bắc, giống như một hình chữ thập, nối liền Cốc Sơn. Đây được gọi là căn cứ hình chữ thập của trận pháp.”

Mọi người trong lòng lại tin tưởng hơn một chút.

Diệp Huyền Kỳ nói: “Đây chỉ là lời giải thích của riêng cậu, làm thế nào cậu có thể chứng minh rằng bốn con đường này là trận cơ?”

Trình Kiêu nói: “Các người hãy cho người xuống đó và phân ra tìm kiếm những nơi mà bốn con đường này thông với Cốc Sơn.

Chắc hẳn sẽ có bốn đồ vật giống nhau. Những thứ này có thể là đá, hoặc cũng có thể là một ngôi nhà.”

Diệp Huyền Kỳ liếc mắt nhìn Lý Vô Cực, Lý Vô Cực lập tức ra lệnh cho bốn thuộc hạ: “Bốn người các cậu tự chia nhau ra đi tìm đi, giữ điện thoại di động luôn mở, bật video nhóm lên, tôi sẽ kiểm tra từ đây!

“Vâng!” Bốn người tách nhau ra xuống núi.

Bốn thuộc hạ của Lý Vô Cực rất nhanh đã tìm đến mục tiêu Trên núi, Trình Kiêu và những người khác đang quan sát hình ảnh của bốn người trong video.

Vị trí giáp nhau của bốn con đường và Cốc Sơn không hề có tòa nhà nào khác thậm chí không có cây cối, nếu có thứ gì đó tương tự nhau thì rất dễ nhận ra.

“Cậu chủ, không tìm thấy gì khả nghỉ cả!” Trong video truyền đến giọng nói của thuộc hạ của Lý Vô Cực.

“Bên phía tôi cũng không có.”

Diệp Huyền Kỳ cười lạnh nói: “Nhãi con, cậu vẫn luôn nói hươu nói vượn, lừa gạt tất cả mọi người. Vị Ương trận cùng trận cơ hình chữ thập, tất cả đều là chuyện nhảm nhí!”

“Chờ đã! Các người nhìn thử xem!” Lý Vô Cực đột nhiên kêu to.

“Đá, một viên đá hình tròn! Bốn phía đều có một viên đá hình tròn! Nhưng mà bị đất che lấp, rất khó nhìn thấy!” Lý Vô Cực hưng phấn nói.

Trình Kiêu nói: “Đó là trận cơ hình chữ thập.”

“Đi, chúng ta đi xuống đó!”

Trình Kiêu dẫn đầu, mọi người cũng theo sau đi xuống núi.

Sắc mặt Diệp Huyền Kỳ có hơi lúng túng, nhưng cuối cùng vẫn đi theo, ông ta lạnh lùng lẩm bẩm: “Tôi không tin trên đời này có trận pháp thần kỳ như vậy tồn tại! Tôi thật muốn xem cậu đang giở trò quỷ gì”

Trình Kiêu và những người khác đã đến dưới chân núi, dừng lại ở con đường chính nối phía đông với Cốc Sơn.

Dưới chân một sườn đồi nhỏ có một phiến đá hình tròn, phần lớn đã bị đất vàng vùi lấp, Nếu là một võ giả tầm thường, căn bản là sẽ không thể nhìn thấy sự khác thường của phiến đá này, nhưng Trình Kiêu có thể nhìn ra, phiến đá này là một miếng ngọc bích chưa được chạm khắc.

Loại đá này ẩn chứa sinh cơ của trời đất, có thể khắc ghi pháp trận, còn có thể dùng làm trận cơ của đại trận.

Trình Kiêu cũng từng sử dụng loại ngọc này làm trận cơ cho đại trận pháp tụ linh ngũ hành ở Hồ Nguyệt Nha, nhưng phẩm chất của nó cao hơn nhiều so với loại đá này.

“Là nó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.