Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1245



Chương 1245

Trên nóc ngôi nhà gỗ mới đổi tấm ván gỗ, có thể thấy được ngôi nhà gỗ này, cũng nhiều lần tu sửa Trên cơ bản, đây là một ngôi miếu cũ kỹ hoang sơ nhìn không ra dáng vẻ của nó nữa.

Về phần là miếu gì, càng không cách nào biết được.

Dư Trung Nguyên dẫn theo đám người dừng ở hàng rào gỗ trước cửa, nói: “Chính là chỗ này”

Lý Vô Cực nhìn miếu hoang, nhíu mày: “Nơi này có người?”

“Có, có một ông cụ vui buồn thất thường, từ khi tôi còn bé, ông ấy đã ở trong ngôi miếu hoang đổ nát, nhiều năm như vậy, vẫn luôn chưa rời đi, người trên trấn đều gọi ông ta là lão miếu Chúc.” Dư Trung Nguyên nói.

“Người đâu?” Lý Vô Cực không kịp chờ đợi, Dư Trung Nguyên khi còn bé ở chỗ này, vậy ông ta ít nhất cũng hơn bảy mươi tuổi, nói không chừng chính là người thừa kế kia.

Diệp Huyền Kỳ cũng khẩn trương, nếu quả như thật tìm tới người thừa kế, vậy chứng minh Trình Kiêu nói đều là sự thật.

Nói không chừng, Trình Kiêu thật sự có thể phá trận!

Dư Trung Nguyên xông vào bên trong hô; “Lão miếu Chúc, ông ở đâu? Có người tới thăm ông đây.”

Từ bên trong truyền tới một giọng run rẩy: “Cửa không khóa, tự vào đi”

Dư Trung Nguyên quay đầu cười nói với Lý Vô Cực: “Ông cụ ở đây, chúng ta đi vào đi!”

Lý Vô Cực đi đầu đẩy cửa ra, sải bước đi vào.

Trong nhà gỗ cũ nát, đơn sơ đến mức chỉ có vài tấm nệm ngồi hình tròn, ở giữa, thờ một pho tượng.

Pho tượng trải qua nhiều năm mưa gió tẩy lễ như vậy, cũng rất tàn tạ, thậm chí gãy mất một cánh tay, có điều lờ mờ có thể nhìn ra, người cung phụng chính là một phụ nữ.

Dung mạo pho tượng trải qua nhiều năm mưa gió tẩy lễ như vậy, đã thấy không rõ lắm.

Nhưng, từ đại khái hình dáng bên ngoài, lờ mờ có thể nhìn ra, pho tượng kia vốn rất đẹp.

Hơn nữa, quần áo bên trên pho tượng là trang phục nữ cổ đại, có thể thấy được, người cung phụng nhất định cũng có chút niên đại.

Trên tấm đệm sâm màu ở giữa, có một ông lão mặc đạo bào màu xanh lục rách rưới đang quỳ gối, hướng về phía bức tượng, thành kính cầu nguyện, dường như ông ta không hề hay biết đám đông đã đến.

“Lão miếu Chúc, có khách quý tới cửa!” Dư Trung Nguyên cúi người, nhỏ giọng hỏi ông cụ.

Lão chậm rãi quay người, quét mắt đám người, mí mắt có chút giơ lên: “Tôi chờ mấy chục năm, các người rốt cuộc đã đến.”

Đám người kinh ngạc.

Lý Vô Cực nhìn qua lão già kia, hồ nghỉ nói: “Ông biết chúng tôi tới đây làm gì sao?”

Lão gật gật đầu: “Biết, các người vì Nguyệt Thần cung hộ sơn đại trận mà đến.”

“Nguyệt Thần cung?”

Đám người khẽ nhíu mày.

“Không phải động phủ Bái Nguyệt tiên nhân sao? Tại sao lại thành Nguyệt Thần cung! Lý Vô Cực nghỉ ngờ nói.”

Lão nói: “Bái Nguyệt chỉ là người hầu của Nguyệt Thần, Nguyệt Thần sau khi đi, để Nguyệt Thần cung lại cho ông ta.”

Cái gì!

Bái Nguyệt tiên nhân là người hầu Nguyệt Thần!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.