Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1251



Chương 1251

Bản đồ này rất kỳ lạ, trên đó vẽ một ngọn núi, trên núi vẽ một thanh kiếm nhỏ, dưới núi có một đám mây mù.

Bản đồ này rất kỳ lạ.

“Đây là nơi nào? Ngọn núi nào có thể cao vút lên trời?”

Lão già mặt xanh, nhìn bản đồ với vẻ mặt khó hiểu.

“Tôi muốn tấm bản đồ này.” Giọng nói của Trình Kiêu đột ngột vang lên.

Lão già nhanh chóng cất bản đồ đi, trừng mắt với Trình Kiêu: “Dựa vào cái gì! Cái này là do tôi tìm thấy!

Trình Kiêu nói: “Dựa theo ước định, thì những thứ ở đây, tôi được tùy ý chọn ba vật trước.”

“Cửu trưởng lão, tôi nói đúng không?”

Cửu trưởng lão trầm giọng nói: “Đúng vậy, trước khi Trình Kiêu đạo hữu chọn xong, thì tất cả những thứ chúng ta phát hiện được, cậu ấy đều có quyền lấy!”

“Buồn cười, đó là Vô Cực môn mấy người hứa với anh ta. Cũng không phải là tôi hứa!” Lão già cười lạnh nói.

Cửu trưởng lão tức giận nói: “Ngươi muốn làm địch của Vô Cực môn chúng ta sao? Ta khuyên ngươi mau đưa bản đồ cho Trình Kiêu, Vô Cực môn ta nói được làm được, đứng ép bọn ta ra tay với ngươi.”

Vẻ mặt lão gải kia tràn đầy phần nộ, nhưng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của các trưởng lão Vô Cực môn, đành phải ném tấm bản đồ cho Trình Kiêu với khuôn mặt tức giận.

Người Vô Cực môn, ông ta tạm thời còn chưa có khả năng đắc tội.

Cảm nhận được ánh mắt âm trầm của lão già, Trình Kiêu cũng không thèm để ý, nếu ông ta dám có ý đồ xấu, thì chính là tìm đường chết.

Nhìn vào bản đồ, Trình Kiêu cũng không thể hiểu được bản đồ không có bất kỳ đánh dấu nào thì rốt cục là địa nơi nào, nhưng vì nó là đồ trong cung Nguyệt Thần, với lại không bị hỏa kiếp thiêu cháy, chứng tỏ tấm bản đồ này chắc chắn không phải là một thứ bình thường.

Trình Kiêu thu nó vào trong nhẫn trữ vật.

Đám người tiếp tục tìm kiếm trong đống đổ nát, nhưng lần này mọi người đều cẩn thận hơn, cho dù nhìn thấy thứ gì tốt, họ cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy.

Trình Kiêu mới cầm được hai thứ, còn thiếu một thứ nữa, cho dù họ có phát hiện ra thì cũng chỉ may váy cưới cho Trình Kiêu mà thôi.

Đáng tiếc mọi người lục tung mọi ngóc ngách trong đại điện cũng không tìm được một thứ hoàn chỉnh.

Trình Kiêu cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào về Nguyệt Thần, nếu không có trận hỏa kiếp này, có lẽ anh đã có thể tìm ra thứ gì đó để tìm ra thân phận của Nguyệt Thần.

*Ở đây có có vật gì đáng giá.”

Sau khi Trình Kiêu nói câu này xong, anh quay người đi ra ngoài đại điện.

Mấy vị trưởng lão của Vô Cực môn lộ ra vẻ không cam lòng, bọn họ vất vả trông Vô Cực môn lâu như vậy, tốn rất nhiều nhân lực để phá trận, bây giờ phá được trận pháp rồi, nhưng lại không có gì.

Nếu bị truyền ra ngoài, Vô Cực môn chắc chắn sẽ bị chê cười.

“Haii, hóa ra chỉ là công giã tràng lấy giỏ trúc múc nước mà thôi!”

Một thanh niên âm dương quái khí thở dài nói.

“Cậu không đi vào cửa, cho dù bên trong có bảo bối của tiên nhân, thì cũng không liên quan tới cậu, cậu thở dài làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.