Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1262



Chương 1262

Giang Thượng Minh bèn cười khổ: “Còn tôi lại hy vọng bọn chúng kỳ kèo mặc cả đây, ít ra tôi cũng biết bọn chúng đang muốn làm cái gì chứ. Nhưng bây giờ, ngay cả điều kiện gì bọn chúng cũng không nói, ai biết chúng đang tính kế gì đây? Lỡ như làm bị thương đến Lâm Ngọc, đợi ngài Trình Kiêu quay về, chắc chắn sẽ rất tức giận!”

Trình Đông Hoa suy tính vài giây, gật đầu nói: “Được rồi, tôi đồng ý làm sứ giả lên núi nói chuyện với họ.”

Giang Thượng Minh lập tức từ chối: “Không được, chắc chắn không được! Bây giờ chúng tôi vẫn chưa cứu Lâm Ngọc về được, lỡ bọn chúng lại đánh úp vào ông ở chân núi. Ngài Trình Kiều mà biết, cậu ta cũng sẽ trở mặt cãi nhau với tôi đấy, trời ạ!

Để tôi tìm một người thông minh lanh le một xíu lên đó, nghe xem bọn chúng muốn cái gì?”

“Thế cũng được!” Trình Đông Hoa đồng ý.

Giang Thượng Minh tìm một thanh niên dưới trướng hơi thông minh và lanh le, sau đó mang danh đại diện cho chính phủ nói chuyện với họ.

Sau khi Môn chủ Huyền Âm Môn nhận được thông tin này, cười rất hả hê.

Đại đệ tử lập tức nịnh hót: “Môn chủ liệu sự như thần, chưa đầy ba ngày mà họ đã cứ sứ giả lên rồi.

“Nhanh mời sứ giả vào đi, tôi sẽ tâm sự với cậu ta.” Môn chủ Huyền Âm Môn cười, ra lệnh.

Môn chủ Huyền Âm Môn không làm khó sứ giả, dù sao mục đích của họ không phải là Lâm Ngọc và Mạc Vũ, họ chỉ muốn lấy thứ gì đó của Trình Kiêu trong Nguyệt Thần Cung.

Do đó Môn chủ Huyền Âm Môn không che giấu, nói thẳng mục đích của mình cho sứ giả biết.

Sau khi sứ giả trở về, thuật lại yêu cầu của Môn chủ Huyền Âm Môn cho nhóm người Giang Thượng Minh biết.

Giang Thượng Minh nghe được yêu cầu này, lập tức đặt mông ngồi xuống ghế, gương mặt tiêu nghỉu và tinh thần sa sút.

“Tiêu rồi, tiêu rồi. Chuyện này phải cho ngài Trình Kiêu biết rồi.”

Tới bây giờ, Trình Đông Hoa và Vương Đỗ Lan mới hiểu đối.

phương đã nhắm vào Trình Kiêu từ trước rồi “Hèn gì, tôi cứ nghĩ Lâm Ngọc không có chọc giận người nào ở đây, nhưng tại sao lại có võ giả bắt cóc cô ấy! Thì ra, bọn chúng muốn nhắm vào tên nhóc Trình Kiêu kia.”

“Bà biết Trình Kiêu đang ở đâu không?” Trình Đông Hoa hỏi.

Vương Đồ Lan lấy di động ra, bấm số điện thoại: “Bây giờ tôi sẽ gọi cho Trình Kiêu!”

Điện thoại lại vang lên vài tiếng tút tút trâm đụt, Vương Đỗ Lan cau mày nói: “Không thể gọi được! Tên nhóc này chạy đi đâu rồi kìa?”

Đột nhiên, Giang Thượng Minh đứng phắc dậy, dùng gương mặt u ám nói: “Không đúng, nếu đã không liên lạc được với ngài Trình Kiêu, thì chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được!

Chúng ta gửi lá thư cuối cùng cho đám người kia nói răng, nếu họ không chịu thả người ra, thì chúng ta sẽ tấn công thật!”

Vương Đỗ Lan lạnh lùng quát: “Ông điên rồi à! Lâm Ngọc vẫn còn trong tay họ. Ông chọc cho họ tức giận lên thì phải làm sao đây?”

Trên khuôn mặt của Giang Thượng Minh xuất hiện vẻ điên dại: “Bọn chúng đã bắt Lâm Ngọc làm con tin, chắc chắn chỉ muốn đe dọa Trình Kiêu. Cho nên trước mắt chưa đến đường cùng, chúng không dám tổn thương đến Lâm Ngọc đâu. Nếu như chúng ta thẳng tiến xông vào và phong tỏa nơi ở của bọn chúng, thì có thể nhân cơ hội đó cứu Lâm Ngọc ra ngoài. Thêm vào đó, tôi cũng dễ báo cáo lại với ngài Trình Kiêu hơn!”

Trình Đông Hoa nhíu mày, sao ông cứ cảm giác nghe xong cách này chẳng đáng tin chút nào thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.