Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1266



Chương 1266

Con người Giang Thành này, ham tài háo sắc. Sớm đã thèm muốn Lâm Ngọc và Mạc Vũ, có điều lúc đầu vì lời cảnh cáo của Huyền Âm môn chủ nên không dám động đến Lâm Ngọc và Mạc vũ.

Hiện giờ mọi người chỉ cần nghĩ đến việc bị mắc kẹt trên núi là vì hai nữ nhân này, ngay lập tức liền giận đến run cả người.

Cộng thêm thái độ của Huyền Âm môn chủ, dường như thả lỏng không ít, những kẻ đánh đập làm nhục hai nữ nhân này cũng không bị Huyền Âm Môn chủ trừng phạt, những việc này cộng lại đã khiến cho Giang Thành như ăn phải tim gấu gan báo.

Đêm nay, Giang Thành nhẹ nhàng tiến vào nơi giam giữ Lâm Ngọc và Mạc Vũ.

Mạc Vũ lập tức tỉnh dậy, ngay tức khắc toàn thân phòng bị, bảo vệ Lâm Ngọc sau lưng Quá trình sống chung với nhau lâu như vậy, Mạc Vũ và Lâm Ngọc sớm đã trở thành bạn bè nói với nhau tất cả mọi thứ. Lâm Ngọc chỉ là một người con gái bình thường, mà Mạc Vũ lại là một người học võ, cho nên khi nguy hiểm đến gần, Mạc Vũ rất tự nhiên đứng chặn ở phía trước Lâm Ngọc.

“Yô, tiểu mỹ nhân rất cảnh giác nha!”

Bóng dáng của Giang Thanh từ trong bóng tối đi ra, mặt cười xấu xa, hai mắt phát sáng.

Lâm Ngọc trong lòng hoảng sợ, trốn phía sau Mạc Vũ, ghì giọng hỏi: ‘Anh là ai? Muốn làm gì?”

Giang Thành cười ha ha xấu xa nói: “Cô nói xem?”

Mạc Vũ lạnh giọng quát: “Cút!”

“Ha ha, đanh đá như vậy, ta thích!” Bóng dáng Giang Thành chợt loé, tiến lên bắt lấy Mạc Vũ.

Mạc Vũ là một người học võ, áp chế được Mạc Vũ chỉ còn lại Lâm Ngọc, còn không băng mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Giang Thành đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, cao hơn Mạc Vũ mấy bậc, chỉ với một chiêu yết hầu trắng ngần của Mạc Vũ đã bị anh ta nắm lấy.

“Nếu như cô muốn sống thì hãy ngoan ngoãn mà phục tùng tôi, hiểu chưa?”Giang Thành đắc ý cười xấu xa.

“Nằm mơ!”

“Cho dù có chết tôi cũng không để anh được hời!”

Mạc Vũ liều mạng, lần nữa vung ra nắm đấm, Giang Thành vội vàng buông tay, thân hình nhanh chóng lùi lại, anh ta thật sự không thể giết Mạc Vũ.

Có điều một đấm của này Mạc Vũ căn bản không phải đánh lại Giang Thành.

Đợi đến khi Giang Thành bị một đấm đẩy lùi, nhân lúc Giang Thành lùi lại trong chốc lát, nắm đấm của Mạc Vũ bỗng nhất thời đổi hướng, đánh thẳng vào ngực của mình “Mạc Vũ!” Lâm Ngọc kêu lên, muốn cản nhưng căn bản không kịp nữa.

Sắc mặt Giang Thành cũng thay đổi, đột ngột lao đến, gấp gáp nói: “Đừng, có gì từ từ nói!”

Tuy nhiên tốc độ của Giang Thành rõ ràng không thể ngăn cản Mạc Vũ tự sát.

Mắt thấy Mạc Vũ sắp chết, Lâm Ngọc chỉ thấy từ trong bóng tối có một bóng đen lướt qua, một người toàn thân khoác áo bào đen, tốc độ nhanh như chớp đứng cạnh Mạc Vũ, một tay bắt chính xác một quyền đó của Mạc Vũ.

Giọng nói của người mặc hắc bào lạnh lùng, dường như không có một chút tình cảm của con người: “Lần sao gặp phải chuyện gì, khoan hãy vội kích động.”

“Anh sao lại đến đây?” Thấy có người đến, nét mặt Mạc Vũ hiện lên vẻ hoảng sợ.

“Cô mất tích đã nửa tháng, tôi điều tra qua một chút mới biết cô bị người của Huyền Âm bắt đi.” Giọng nói của người mặc hắc bào lạnh lùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.