Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1267



Chương 1267

Mạc Vũ quay mặt đi chỗ khác, dường như không dám đối mặt với người mặc hắc bào đó: “Vậy anh đáng lẽ nên đến từ sớm rồi chứ? Tại sao đợi đến bây giờ mới ra tay?”

Người mặc hắc bào trả lời: “Chúng ta và phái Huyền Âm từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, lần này là có cản trở bọn họ trước, cho nên cần để cho cô chịu chút khổ cực, để cô sau này bớt lo chuyện bao đồng!”

Giang Thành ở một bên nhìn thấy Mạc Vũ không sao, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Có điều nhìn thấy người mặc hắc bào cùng với Mạc Vũ nói chuyện như nơi không người, hiển nhiên xem anh ta như không khí, điều này làm cho Giang Thành rất không thoải mái.

“Này, mày là ai vậy? Tại sao lại chạy đến đây?” Là đại đệ tử của phái Huyền Âm, Giang Thành từ trước đến giờ chưa từng gặp qua người mặc hắc bào này.

Người mặc hắc bào quay đầu, đôi mắt phát ra tia sáng màu xanh lá, từng bước từng bước đi về hướng Giang Thành: “Mi lúc nãy muốn làm gì?”

Giang Thành bị anh nhìn trong lòng hoảng sợ, không chịu được lui lại vài bước, nhưng nghĩ lại, nơi đây là phái Huyền Âm, tông môn của anh ta, anh ta là đại đệ tử phái Huyền Âm, anh ta sợ gì chứ!

Giang Thành lập tức đứng thẳng lưng, lạnh giọng quát: “Tôi làm gì mày quản được sao! Mày chắc không phải người của phái Huyền Âm ta đúng không? Nói đi, mày lén lút lẻn vào phái Huyền Âm của chúng ta có mục đích gì?”

“Cô ta là Thánh nữ Bạch Vu giáo, anh nghĩ xem ta đến phái Huyền Âm của các ngươi có mục đích gì?” Người đàn ông mặc hắc bào tiếp tục tiến về phía trước, một thân hắc bào đột nhiên không gió mà động, khí tức âm u lạnh lẽo đột ngột lấp đầy gian phòng.

Giang Thành trong lòng đột nhiên chấn động, lẩm bẩm một mình “Thánh nữ Bạch Vu giáo!”

Anh ta bỗng nhiên nhớ đến từng nghe Huyền Âm môn chủ nhắc tới cái tên này.

Giang Thành trong lòng chấn động, nghĩ đến gì đó, chỉ vào thanh niên hắc bào, kinh hô một tiếng: “Ngươi là Thánh tử Hắc Vu giáo!”

“Nếu như đã biết, vậy thì chết đi!”

Thanh niên hắc bào đột nhiên tăng nhanh tốc độ, lúc Giang Thành bất ngờ không kịp đề phòng, một bàn tay lướt qua cổ của anh ta.

,_ Giang Thành bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, cả người toát ra một luồng khói đen, máu toàn thân giống như bị bốc hơi, ngay tức khắc biến thành xác khô.

“Đây… Lâm Ngọc bị doạ đến tái nhợt, cô dù sao cũng chỉ là một người bình thường, làm gì thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy.

Người đàn ông mặc áo choàng đen bỗng xoay người lại, ánh mắt phát ra tỉa sáng màu xanh nhìn Lâm Ngọc, dùng giọng điệu không mang theo một tia cảm tình nói: “Cô nhìn thấy thứ không nên thấy, cũng chết đi!”

“”Dừng tay!”

Mạc Vũ bất ngờ chắn trước mặt Lâm Ngọc, hầm hầm nhìn Người đàn ông mặc áo choàng đen “Đừng làm hại cô ta!”

Người đàn ông mặc áo choàng đen dừng bước, mắt phát ra ánh sáng màu xanh, nhìn chằm chằm Mạc Vũ: “Cô không nên động lòng với người thường, cô nên biết rõ thân phận của mình.”

Mạc Vũ nói: “Không cần anh quản, tôi tự biết bản thân mình đang làm gì”

Người đàn ông mặc áo choàng đen ngữ khí hơi phẫn nộ: “Chú ý ngữ khí nói chuyện của cô, cô sớm muộn gì cũng là người của ta. Ta muốn làm gì, cô không có quyền can thiệp!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.