Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1270



Chương 1270

Có không ít người mới tu luyện được vài năm đã ỷ vào tí xíu võ lực của mình mà xuống núi làm việc ác.

Các quan chức nhà nước của Á Tộc đã cảnh báo Huyền Âm Môn nhiều lần, nhưng môn chủ của Huyền Âm Môn hoàn toàn không coi là chuyện gì lớn lao.

Mà mặc dù những đệ tử đó làm điều ác, nhưng họ chỉ bắt nạt người khác một xíu chứ không hề làm loại chuyện ác độc như giết người phóng hỏa, hay gian trá.

Vì vậy, các quan chức nhà nước của Á Tộc vẫn luôn không thể hạ quyết tâm diệt trừ Huyền Âm Môn.

Trong những năm gần đây, Huyền Âm Môn đã phát triển mạnh mẽ và thay đổi lớn nhất chính là đại điện của sơn môn.

Đại điện sơn môn vốn dĩ chỉ là một ngôi nhà gỗ lớn, bây giờ đã trở thành một tòa đại điện có thể so sánh với Tử Cấm Thành.

Muốn xây dựng một tòa cung điện sang trọng ở ngọn núi này là chuyện khó khăn đến độ không cần nói cũng biết.

Tuy nhiên, điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho việc tìm kiếm của Trình Kiêu.

Trình Kiêu đi như bay về phía trước, chỉ có thể nhìn thấy một một cái bóng còn sót lại, rất nhanh anh đã xuất hiện trước cửa đại điện.

Vừa khéo có hai đệ tử của Huyền Âm Môn sánh vai nhau đi ra ngoài.

Một đệ tử trong đó nhỏ giọng nói, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa: “Đại sư huynh đã đi tìm hai người phụ nữ kia rồi, có lẽ là anh ta đã nhịn không nổi.”

Một người khác cười khanh khách nói: “Đợi đại sư huynh đi ra thì sẽ đến phiên chúng ta. Nói thật nhé, hai người phụ nữ đó thật sự rất đẹp, nếu không phải môn chủ dặn dò không được đụng vào thì tôi đã không nhịn được từ lâu rồi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Tôi cũng như thế đấy! Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy có người phụ nữ xinh đẹp như vậy đấy.”

Hai người đang bàn luận những lời tục tĩu với nhau, bất chợt cảm thấy rùng mình.

“Kỳ lạ ghê, sao lại cảm thấy giống như có một trận gió âm vừa thổi qua vậy, cóng đến nỗi tôi run cả người rồi này.” Một người cảm thấy kỳ lạ ngẩng đầu lên.

“Người phụ nữ vừa rồi hai người nhắc tới đang ở đâu?” Giọng nói của Trình Kiêu lạnh nhạt vang lên, như thể không có một tia tình cảm của nhân loại nào, nó lạnh lùng và trống rỗng.

“Anh là ai!”

Nhìn thấy Trình Kiêu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, hai đệ tử của Huyền Âm Môn sợ tới mức suýt chút nữa ngã xuống, sau đó bèn lập tức lạnh lùng quát lên một tiếng “Anh có biết như thế có thể dọa chết người không hả!”

Trình Kiêu hiểu răng hai người bọn họ vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng anh đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa rồi.

Anh vừa vung tay lên, một đệ tử trong đó lập tức đầu rời khỏi cơ thể và chết thảm ngay tại chỗ.

Người thanh niên kia ngay lập tức há to mồm, muốn hét lên nhưng lại không dám hét, anh ta vô cùng kinh hãi nhìn Trình Kiêu.

“Đưa tôi tới chỗ các người đang giam cầm phụ nữ, tôi có thể tha cho anh không chết.” Giọng nói lạnh lùng mà trống rỗng của Trình Kiêu lại vang lên lần nữa.

Đầu óc đệ tử Huyền Âm Môn trống rỗng, anh ta đờ đẫn gật đầu “Đừng giết tôi, tôi sẽ dẫn anh đi.”

Môn chủ Huyền Âm Môn thu nhận một số lượng lớn đệ tử, tính tình những người này đều không tốt, vốn dĩ đã không có lòng trung thành với Huyền Âm Môn, huống hồ còn là khi tính mạng đang bị đe dọa.

Trình Kiêu đến căn phòng nơi Lâm Ngọc bị giam giữ, nó năm ở sân sau của Huyền Âm môn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.