Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1285



Chương 1285

“Là chị Lâm Ngọc nhờ tôi đến cứu cô.” Trình Kiêu đáp.

“Thì ra là thế!” Mạc Vũ ấm áp trong lòng, Lâm Ngọc vẫn không quên cô ấy.

Dư bà bà bên cạnh nghỉ ngờ hỏi: “Thánh nữ, tên này là ai vậy?

Làm sao cậu ta lại dám cản Mã Ngọc Hoa!”

Mạc Vũ cả kinh, cô ấy gần như đã quên rằng Trình Kiêu chỉ là một người bình thường.

“Trình Kiêu, anh nhanh đi đi! Chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.” Mạc Vũ gấp gáp hét lên.

Mã Ngọc Hoa có phần ngây dại khi nghe thấy Mạc Vũ khuyên người thanh niên thần bí trước mắt này chạy trốn đi.

Người nên chạy trốn rõ ràng là ông ta!

Chẳng lẽ bởi vì Mạc Vũ lo lắng Thánh Tử đến nên mới khuyên tên nhấi này chạy trốn ư?

Chắc chắn là như vậy.

Mã Ngọc Hoa không bao giờ ngờ rằng Mạc Vũ hoàn toàn không biết thực lực của Trình Kiêu.

Nghĩ đến đây, Mã Ngọc Hoa đã bình tĩnh lại, nhìn Trình Kiêu cười lạnh nói: “Tên nhãi kia, tôi đã thông báo cho Thánh Tử rồi, anh ta đang trên đường tới đấy, thế nên tôi khuyên cậu nhanh chóng rời đi đi, nếu không khi Thánh Tử đến sẽ không ai có thể cứu cậu đâu!”

“Trình Kiêu, anh mau đi đi! Đừng lo cho tôi, tạm thời tôi sẽ không gặp nguy hiểm đâu!” Mạc Vũ nghe thấy Mã Ngọc Hoa đã báo tin cho Thánh Tử thì lại càng thêm lo lắng.

“Anh ta tới thì càng tốt, tôi đang muốn tính sổ với anh ta đây!”

Trình Kiêu hờ hững nói.

Trình Kiêu đang lười đi tìm anh ta, nếu như Thánh Tử của Hắc Vu Giáo đến thì sẽ giải quyết luôn một thể, làm một mẻ khỏe suốt đời.

Dư bà bà ở bên cạnh Mạc Vũ nhíu mày cười lạnh nói: “Tên nhãi kia, Thánh nữ đã có lòng tốt để cho cậu chạy trốn nhưng cậu còn không biết cảm kích mà dám ở chỗ này nói nhăng nói ct “Cậu có biết Thánh Tử của Hắc Vu Giáo mạnh cố nào không? Chỉ.

dựa vào một người bình thường như cậu mà còn muốn tìm anh ta tính sổ, quả thật là tự tìm đường chết mà!”

Mạc Vũ dịu dàng nói: “Trình Kiêu, Dư bà bà nói chuyện có phần thẳng thắn, vì vậy anh đừng tức giận. Nhưng điều bà ấy nói là sự thật, thực lực của Thánh Tử Hắc Vu Giáo rất mạnh, hơn nữa anh ta còn tu luyện Hắc Vu Thuật. Ngay cả một cao thủ võ đạo cũng không phải là đối thủ của anh ta, anh là một người bình thường nên đụng độ với anh ta chỉ có uổng mạng mà thôi!”

“Vậy sao? Nghe cô nói như vậy tôi lại càng thêm tò mò, muốn gặp thử vị Thánh Tử thông thạo Vu Thuật này.”

Sau khi tái sinh, Trình Kiêu đã gặp qua những người tu hành võ đạo, từng nhìn thấy người tu hành pháp thuật ở Ác Long Đàm, và cả người tu hành của Âm Hộ môn, nhưng anh lại chưa bao giờ nhìn thấy người tu hành Vu Thuật thế này.

Anh rất muốn gặp anh ta xem thử thế nào.

Nhìn thấy Dư bà bà và Mạc Vũ cố gắng thuyết phục Trình Kiêu rời đi, Mã Ngọc Hoa nhất thời quên mất tình cảnh của mình, ông ta thật sự cho răng Trình Kiêu sẽ sợ Thánh Tử.

“Tên nhãi kia, nghe lời khuyên của người khác mới đủ ăn. Chỉ dựa vào một mình cậu còn không xứng xách giày cho Thánh Tử của chúng ta, muốn giữ mạng sống thì nhanh cút đi!”

Trình Kiêu quay đầu lại lặng lẽ liếc nhìn ông ta: “Ồn ào!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.