Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1286



Chương 1286

Nói xong, bóng người Trình Kiêu lóe lên, bước tiếp theo đã đi tới bên cạnh Mã Ngọc Hoa.

Bốp!

Một âm thanh giòn giã vang lên, Trình Kiêu tát mạnh vào một bên mặt của Mã Ngọc Hoa khiến cả người ông ta bay ra.

“Ông Mã!” Vợ Mã Ngọc Hoa kinh sợ kêu lên một tiếng rồi tức tốc chạy tới đỡ Mã Ngọc Hoa từ dưới đất lên, lo lắng hỏi: “Ông không Sao chứ?”

Mã Ngọc Hoa kinh hãi nhìn Trình Kiêu, nhỏ giọng nói: “Tôi không sao!”

“Thực lực của tên nhãi này e răng đã vào Hóa Cảnh rồi, chỉ có Thánh Tử cùng giáo chủ mới có thể đối phó cậu ta!”

Vợ ông ta cả kinh: “Sao có thể như thế được? Thoạt nhìn cậu ta cũng chỉ mới hai mươi tuổi, sao trên đời có thể có một tông sư Hóa Cảnh trẻ tuổi nhường này chứ!”

Tu vi của hai vợ chồng Mã Ngọc Hoa đều ở cảnh giới Vu Linh, có thể so sánh với tu vi Tiên Thiên đỉnh cao trong giới võ đạo.

Những người khác như Hà Liên Thành, Tê Đại Đồng và Xà bà bà cũng ở cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong.

Chẳng qua, những người này tu hành vu thuật, thủ đoạn công kích hoàn toàn khác biệt với võ giả, dưới cùng một cảnh giới thì thực lực sẽ cao hơn võ giả chút đỉnh.

Khuôn mặt già nua vốn tràn đầy tức giận của Dư bà bà giờ đây tràn ngập vẻ kinh ngạc, nhìn thấy Trình Kiêu tát Mã Ngọc Hoa một phát bay ra, bà không thể tin được hỏi: “Thánh nữ, người bạn này của cô là một tông sư võ đạo sao?”

“Sao cô lại không nói sớm! Hại vừa nãy bà già tôi mất hết mặt mũi!” Nghĩ đến việc bà nói Trình Kiêu muốn tìm đường chết, bảo Trình Kiêu cút đi, khuôn mặt già nua của Dư bà bà nóng bừng lên.

Giờ phút này Mạc Vũ cũng là giật mình, làm sao cô ấy biết thật ra Trình Kiêu là một tông sư võ đạo chứ!

Lần đầu tiên họ gặp nhau trong quán cà phê, Trình Kiêu chỉ nói anh quen biết một tông sư võ đạo, có lẽ người anh đang nói là chính bản thân mình!

Chẳng lẽ khi đó anh đã sớm nhìn ra mình không phải người bình thường rồi sao? Thế nên muốn nhắc nhở mình và giúp đỡ mình?

Mạc Vũ thầm suy nghĩ trong lòng.

“Dư bà bà, tôi cũng vừa mới biết đây thôi, không ngờ anh lại là một tông sư võ đạo!”

“Chuyện này..” Dư bà bà có phần không nói nên lời, bây giờ người trẻ tuổi đều kết bạn như thế này sao? Thậm chí bạn mình là loại người như thế nào cũng không biết mà đã kết bạn rồi?

Vợ của Mã Ngọc Hoa nháy mắt ra hiệu với Mã Ngọc Hoa, ý bảo ông nên chạy đi.

Mã Ngọc Hoa khẽ lắc đầu, ông ta hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát trước mặt một tông sư.

Nhưng để giữ mạng, Mã Ngọc Hoa cần phải tranh thủ chút đỉnh.

“Đại sư, tôi biết bản thân còn xa mới là đối thủ của cậu. Nhưng Thánh Tử đại nhân thật sự sắp đến rồi, dù rằng thực lực của cậu rất mạnh nhưng chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Thánh Tử chúng tôi. Nể tình cậu từng giúp tôi đối phó với Hà Liên Thành và những người khác, tôi chân thành khuyên cậu một câu, nhanh đi đi!”

Dư bà bà đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, tức giận mảng to: “Mã Ngọc Hoa, đồ tiểu nhân đề tiện nhà ông! Hóa ra ông cố kéo chúng tôi đi không phải vì trốn tránh sự truy đuổi của ba đại gia tộc, mà là để ngăn cản Trình Kiêu cứu chúng tôi!”

Mã Ngọc Hoa mạnh mẽ bác bỏ: “Dư bà bà, tôi làm điều này là vì lợi ích của mọi người! Nếu cậu ta cứu các bà thì Thánh Tử nhất định sẽ trừng phạt tôi. Hơn nữa các bà cũng sẽ gặp xui xẻo theo, và còn liên lụy khiến cậu ta mất mạng nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.