Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1292



Chương 1292

Mạc Vũ nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt kiên quyết, trong lòng đã nảy sinh ý định muốn chết: “Bất luận như thế nào anh ta cũng đều vì cứu tôi mới chết, tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho anh ta!”

Dường như nghe ra điều gì, Dư bà bà khẩn trương khuyên nhủ “Thánh nữ, người tuyệt đối không được làm chuyện ngu ngốc!

Người của Hắc Vu giáo tâm địa độc ác, bọn họ thật sự sẽ biến ngươi thành xác sống đó!”

Phu thê hai người Mã Ngọc Hoa nhẹ nhàng thở ra, khôi phục trở lại.

Nhìn thấy vẻ mặt Trình Kiêu mơ hồ đứng yên bất động, Mã Ngọc Hoa khẽ thở dài: “Tiểu tử này nếu như không thích khoe khoang thì đâu thành ra thế này? Haiz, thật đáng tiếc!”

“Mã tộc trưởng, đưa anh ta đi, đợi ta trở về sẽ luyện anh ta thành phân thân Vu quỷ!”

“Vâng!” Mã Ngọc Hoa biết rõ Thánh Tử Hắc Vu giáo là để ông đi xem thử Trình Kiêu thật sự đã chết hay chỉ giả vờ, nhưng ông lại không dám làm trái.

Mã Ngọc Hoa thận trọng bước tới, tất cả mọi người, bao gồm cả Thánh Tử Hắc Vu giáo đều không nhịn được mà nín thở mong đợi kết quả Mã Ngọc Hoa đứng trước mặt Trình Kiêu, Trình Kiêu vẫn như cũ không có bất kỳ động tĩnh gì.

Mã Ngọc Hoa liếc nhìn Thánh tử, Thánh Tử đưa mắt ra hiệu, Mã Ngọc Hoa ngay lập tức đưa tay ra một cách thận trọng thăm dò Trình Kiêu.

“Ha!”

Trình Kiêu bỗng nhiên ngáp một cái “An Mã Ngọc Hoa sợ hãi ngồi bệt xuống đất, vội vàng quỳ lạy cầu xin Trình Kiêu : “Đại sư, tôi chỉ phụ trách gọi ngài tỉnh dậy, không có ác ý”

Mã Ngọc Hoa sớm đã bị thực lực của Trình Kiêu dọa sợ rồi, bây giờ Trình Kiêu lại có thể chống chọi lại Sáo thần Già La mà còn không có chuyện gì, càng khiến cho Mã Ngọc Hoa hết sức kinh sợ.

Thậm chí trong lòng sớm đã nhận định thực lực của Trình Kiêu khẳng định cao hơn Thánh tử.

Trình Kiêu đột nhiên chìa hai tay ra và đưa lên cao.

Mã Ngọc Hoa bị dọa hết hồn, lập tức nhanh chóng quỳ trước mặt.

Trình Kiêu, không ngừng dập đầu cầu xin: “Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng, tôi thật sự không có ác ý!”

Trình Kiêu duỗi tay thoải mái, nhìn Mã Ngọc Hoa, nhàn nhạt nói: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ là hoạt động thân thể thôi.”

Khuôn mặt già nua của Mã Ngọc Hoa lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, hoạt động thân thể đã biến ông thành thế này, sau này truyền ra ngoài ông cũng không cần lăn lộn nữa.

Mạc Vũ ngạc nhiên nhìn Trình Kiêu , la lên: “Trình Kiêu, anh không sao?”

“Cô xem tôi giống có sao lắm à? Trình độ tấn công linh hồn này giống như tắm cho tôi vậy, thoải mái đến mức chút nữa tôi ngủ luôn rồi.” Trên mặt Trình Kiêu dường như còn có phần chơi chưa đủ vui, thái độ vô cùng khinh thường.

Mạc Vũ hiếm khi phát ra một giọng điệu hờn dỗi: “Anh… thật đáng ghét, thiệt thòi cho người ta còn tưởng anh bị Sáo thần Già La mê hoặc, vì anh hốt hoảng lo sợ. Anh thì hay rồi, lại có thể ngủ thiếp đi tận hưởng!”

“Lâu rồi không gặp phải công kính linh hồn, thật sự nhịn không được, xin lỗi!” Trình Kiêu vẻ mặt chân thành hướng Mạc Vũ xin lỗi, bỏ Thánh Tử Hắc Vu giáo qua một bên.

Dư bà bà vẻ mặt khiếp sợ nhìn qua Trình Kiêu: “Cậu, cậu tại sao không bị gì cả? Sáo thần Già La là một trong những tuyệt chiêu công kích mạnh nhất của Thánh Tử Hắc Vu giáo, cho dù là Võ đạo Tông sư khi bị mê hoặc cũng sẽ biến thành xác sống!”

“Cậu tại sao không bị gì cả?”

Trình Kiêu nhìn Dư bà bà, không hề có hảo cảm với bà ta, nếu như không phải vì nét mặt của Mạc Vũ, chỉ dựa vào thái độ khinh thường lúc nấy của bà ta cũng đủ để khiến Trình Kiêu ra tay giáo huấn rồi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.