Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1304



Chương 1304

Trong nháy mắt, Trình Kiêu cảm giác được tựa hồ toàn bộ thiên địa đều đè nén lên mình.

Với thực lực của anh, vậy mà lại có loại kìm nén không thể thở nổi.

Thánh Tử Hắc Vu giáo, miệng sớm đã sùi bọt mép, toàn thân đều run rẩy.

“Loại rác rưởi này, còn sống làm gì? Giao linh hồn ngươi cho ta dì Thú Thần đưa tay với Thánh Tử Hắc Vu giáo, Thánh Tử Hắc Vu giáo lập tức không có sức sống, cả người biến thành một đống xương trắng.”

Thú Thần này cắn nuốt, cũng không hoàn toàn là linh hồn con người, còn cả huyết nhục.

“Ngươi có thể chết rồi!”

Thú Thần vươn tay với Trình Kiêu, năm vào trong hư không một cái.

Lập tức, toàn bộ đất trời dường như treo ngược, một lực lượng hủy diệt tất cả quét về phía Trình Kiêu một cách áp đảo.

Trình Kiêu tựa như một con thuyền di chuyển trong biển lớn trước bão tố, có khả năng bị lật bất cứ lúc nào.

“Một linh hồn tu sĩ Luyện Khí Cảnh chắc chắn sẽ tuyệt vời hơn những loài người ngu xuẩn kia rất nhiều!”

“Khặc khặc..

Thú Thần phát ra tiếng cười đắc ý kỳ quái, khiến toàn bộ đại điện đều rung lên.

Trình Kiêu lạnh nhạt nói: “Chỉ là thần niệm Địa Tiên mà dám ngông cuồng trước mặt ta à!”

“Hôm nay ta sẽ tiêu diệt thần niệm của mi.”

Một khí thế kỳ lạ tản ra từ trên người Trình Kiêu, khí thế kia vừa thê lương bi thương, còn mang theo sự cổ xưa, giống như được xem lịch sử đấm máu và nước mắt của nền văn minh nghìn năm của Á tộc, đứng trên dòng sông lịch sử, ngắm nhìn triều đại thay đổi, bao cuộc bể dâu.

Tóc của Trình Kiêu bắt đầu biến thành màu trắng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tựa như chiêu thức sắp sử dụng đang làm hao mòn thanh xuân và tuổi thọ của anh vậy.

Thú Thần nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, nhưng lúc này đạn đã lên nòng, không bắn không được, hắn chỉ có thể bất chấp tất cả xông về phía Trình Kiêu, “Quang Âm!”

Một giọng nói cô độc, khiến người ta có cảm giác thời gian dần trôi, thanh xuân chỉ trong chớp mắt nhẹ nhàng vang lên từ trong miệng Trình Kiêu.

Trong nháy mắt, dường như toàn bộ trời đất đều dừng lại.

Mọi thứ trong đại điện cũng ở trong trạng thái đứng hình, ngay cả những ngọn lửa chiếu sáng trong chậu lửa cũng không còn bập bùng nữa Cả thân thể của hư ảnh Thú Thần đã di chuyển đến chỗ còn cách Trình Kiêu ba mét cũng không ngoại lệ, “Đây là phép thuật gì mà có thể làm dừng lại cả linh lực trong trời đất?”

Trên khuôn mặt hung hãn của Thú Thần lộ vẻ kinh hoàng, hắn nhìn Trình Kiêu, cất giọng điệu nặng nề: “Không đúng, mỉ không phải tu sĩ Luyện Khí Cảnh, pháp thuật thế này dù là bản thể của ta có ở đây cũng không đỡ được!”

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Dù Thú Thần không thể di chuyển, nhưng vẫn có thể nói chuyện.

Mái tóc Trình Kiêu bạc phơ, anh chậm rãi sải bước, anh đi rất cẩn thận, mỗi bước đều như đi trên mây, mỗi khi đi một bước đều sẽ dừng lại mấy giây, giống như lo là sẽ rơi xuống vậy.

Trên mặt anh như có nhật nguyệt trăng sao liên tục lướt qua, mang theo cảm giác tang thương khó tả, giống như một cánh cửa thời không, khiến người ta chìm đắm.

“Ta đã nói mi đừng đến đây rồi mà.”

Trình Kiêu đi tới bên cạnh Thú Thần, chậm rãi cất tiếng nói lạnh lùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.