Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1327



Chương 1327

“Nhưng mà cuối cùng đều tan thành mây khói, quy về bình tĩnh.”

Hồng Sơn Hà nhíu mày, bên kia sắp cháy đến nơi, vậy mà Đại tộc trưởng còn tâm trạng nói chuyện hợp tan, tán gầu về cuộc đời với ông tại “Đại tộc trưởng, Thất Tinh Tông ở Tây Ninh muốn gây chuyện!”

Hồng Sơn Hà lo lắng nói: “Đại tộc trưởng, nếu chúng ta mặc kệ, Thất Tỉnh Tông chắc chắn sẽ chiếm lấy hồ Nguyệt Nha của tên nhóc kia.”

Đại tộc trưởng cười nói: “Lão Hồng, giới võ đạo có thất tông tứ môn cửu đại phái, phía dưới còn có mấy chục môn phái võ đạo, vô số tu sĩ, người nào mà không gây chuyện?”

“Mặc dù Trình Kiêu không phải là người của giới võ đạo, nhưng cậu ta cũng là một võ sĩ. Cuộc chiến giữa hai người họ là vấn đề nội bộ của giới võ đạo, ngươi chỉ cần cử thành viên của long tổ đến xem họ và bảo họ đừng quấy nhiễu là được.”

Hồng Sơn Hà có chút nghi hoặc, nghi ngờ hỏi: “Theo ý của đại tộc trưởng, ông không muốn nhúng tay vào chuyện này sao?”

“Đây không giống phong cách thường ngày của ông lắm? Không phải ông luôn bảo vệ tên nhóc đó sao?”

Đại tộc trưởng thu hồi nụ cười trên mặt, nhàn nhạt nói: ‘Lão Hồng, cẩn trọng lời nói!”

Sắc mặt Hồng Sơn Hà trở nên nghiêm túc, khom người n\ tộc trưởng thứ tội, là do ta quá phận!”

Đại tộc trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Vương Kinh Long ngày hôm qua đã chào hỏi với ta, ý của hắn rất rõ ràng, nếu như chúng ta muốn can thiệp vào trận chiến giữa Thất Tỉnh Tông và Trình đại sư, đó chính là vi phạm ước định. “

Hồng Sơn Hà nhướng mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười: “Sau đó thì sao? Các đại trưởng lão của chúng ta còn nói gì nữa không?”

Tộc trưởng khẽ nói: “Không nói gì cả, chỉ liếc ta một cái, sau đó rời đi”

Hồng Sơn Hà hừ lạnh một tiếng: “Ý của hắn là muốn cảnh cáo ông, liều mạng sẽ tự gánh lấy hậu quả sao?”

“Vương Kinh Long này thật lợi hại!”

Đại tộc trưởng cười nói: “Làm nội các đại trưởng lão, hắn có tư: cách nói những lời này.”

“Chuyện này cứ để yên đi đó, nói cho thành viên Long tổ trông chừng bọn họ là được, còn lại để bọn họ tự mình giải quyết!”

Hồng Sơn Hà nói: “Vâng!”

Nam Cương, đàn tế chính của Hắc Vu Giáo.

Trong một căn phòng, Trình Kiêu đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt của anh hơi lóe lên hai tia sáng màu xanh lục.

Một nửa Tiên thiên Mộc Linh trôi nổi trước mắt cuối cùng đã được hấp thụ hoàn toàn, làn da lộ ra của Trình Kiêu thậm chí còn có chút màu xanh lục.

“Mộc Hành Linh Thể tiểu thành, năng lực tự chữa lành và năng lực chống trả của thân thể đã tăng lên rất nhiều, một viên đạn bình thường cũng không có khả năng làm ta bị thương.”

“Tu vi trung kỳ thần thông cũng ổn định, đáng tiếc không phải là Thiên Tiên Hỏa Linh, nếu không đã có thể tỉnh chế năng lượng phức tạp mà ta đã hấp thụ được từ lõi năng lượng của cung HƯƠNG 480: NGUY HIẾM Ở HỒ NGUYỆT NHA 3⁄7 Nguyệt Thần.”

“Để ta xem xem Hắc Vu Giáo này có bảo vật gì nào.”

Trình Kiêu bắt đầu lục lọi tế đàn chính của Hắc Vu Giáo.

Lần này, thực sự là một thu hoạch lớn.

Cổ trùng, linh dược, linh ngọc, đủ loại sách quý chất đầy một gian phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.