Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1328



Chương 1328

Những con cổ trùng đó, Trình Kiêu thiêu hủy, đố phải hại người.

Những cuốn sách quý đó giống như rác rưởi trong mắt Trình Kiêu, nhưng Trình Kiêu không tiêu hủy chúng. Chẳng phải Mạc Vũ là thánh nữ của Bạch Vu giáo sao? Những quyển sách này có thể để lại cho cô ta.

Hầu hết tiên dược và linh ngọc đều được Trình Kiêu cất vào trong nhẫn trữ vật.

Trong này còn bao gồm một phần Chúc Long Thảo quý hiếm, đây là thứ tốt để sau này luyện chế kim đan, là một trong những loại thuốc luyện chế ra Chúc Âm đan.

Thứ này cho dù trong giới tu tiên cũng rất hiếm, không ngờ lại thu thập được một cây ở Hắc Vu Giáo, nhưng bọn họ có lẽ căn bản không biết dùng.

Ngoài Chúc Long Thảo, còn có những linh dược khác, cũng có thể luyện chế được một vài đan dược cho những trường hợp khẩn cấp.

Cuối cùng, Trình Kiêu mở một chiếc hộp gỗ tử đàn tỉnh xảo.

Chiếc hộp đặt phía sau kệ, được che giấu rất tốt, có lẽ là vật phẩm quý giá nhất của Hắc Vu Giáo.

Trình Kiêu mở chiếc hộp ra, không có cơ quan hay bất cứ thứ gì, bên trong là một tấm bản đồ đã ố vàng.

Trình Kiêu lấy bản đồ ra và trải nó lên bàn.

Khi Trình Kiêu nhìn thấy bản đồ, trong lòng anh khẽ động.

Bản đồ này anh thấy vô cùng quen thuộc.

Trên bản đồ vẽ một bức tranh đen trắng rõ ràng, bên dưới là tầng mây cuồn cuộn, phía trên tầng mây là một ngọn núi cao sừng sững, trên đỉnh núi vẽ một thanh kiếm nhỏ.

Bản đồ này thực sự rất giống với bản đồ mà Trình Kiêu có được ở Cung Nguyệt Thần.

Trình Kiêu vội vàng lấy bản đồ ở cung Nguyệt Thần ra so sánh, phát hiện ngoại trừ vị trí và hình dạng của thanh kiếm nhỏ không giống thì những thứ còn lại đều giống nhau.

“Chẳng lẽ còn có một thanh kiếm ngọc sao?”

Lúc đầu khi ở cung Nguyệt Thần, anh đã tìm thấy bản đồ và thanh kiếm ngọc, hoa văn của thanh kiếm trên bản đồ rõ ràng là thứ mà Trình Kiêu đã tìm thấy.

Mà hoa văn của thanh kiếm ngọc trên bản đồ này không giống với thanh kiếm mà Trình Kiêu đã tìm thấy, vậy thanh ngọc kiếm thứ hai ở đâu?

Trình Kiêu nhìn kỹ chiếc hộp, tìm kiếm từ trong ra ngoài, nhưng không có vật ghép nào.

Trình Kiêu nhắm mắt lại, mở đôi mắt phá vọng ra và kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng Dưới con mắt phá vọng, mọi thứ đều vô hình, cho dù Trình Kiêu tìm kiếm bên trong bức tường, nhưng cũng không thể tìm thấy thanh kiếm ngọc.

“Có phải bản đồ này là do Hắc Vu Giáo cướp được không? Vì vậy, họ không lấy thanh kiếm ngọc?”

“Hay là không có thanh kiếm thứ hai? Thanh kiếm thứ hai chẳng qua là do ta suy đoán, trên thực tế chỉ có tấm bản đồ này!”

“Còn nữa, tấm bản đồ này chỉ đến đâu?”

Trình Kiêu nghĩ không ra, nhưng nếu tấm bản đồ này được tìm thấy trong cung Nguyệt Thần, hơn nữa còn được bảo tồn trong kiếp hỏa, điều đó chứng tỏ rằng thứ này chắc chắn không phải là vật bình thường.

Hơn nữa, thứ này chí ít đã có một ngàn năm trước, thậm chí có thể còn lâu hơn nữa.

“Có lẽ tìm được tấm bản đồ cuối cùng thì mới hiểu được ý nghĩa của toàn bộ bản đồ.”

Thu dọn tất cả những thứ có thể sử dụng, Trình Kiêu rời khỏi đại điện của Hắc Vu Giáo, rồi đi những nơi khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.