Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1332



Chương 1332

Lôi nữ vương đuổi theo Thư Nam xuống núi, khi đến lưng chừng núi thì hai người gặp nhau.

“Có người đuổi theo, tôi sẽ dụ bọn chúng, cậu chạy về hướng Tây đi.” Lôi nữ vương gấp gáp nói.

Thư Nam im lặng không nói, đứng yên tại chỗ.

Lôi nữ vương biết anh ta không muốn để mình mạo hiểm, bèn vội vàng khuyên nhủ: “Cậu yên tâm, tôi không bị thương, hơn nữa công pháp của tôi cũng là Trình đại sư chỉ dạy, cho dù bọn chúng đuổi kịp tôi cũng chưa chắc đã đánh bại được tôi!”

“Bây giờ không phải là lúc lề mề, cậu mau đi đi!”

Thư Nam nhìn Lôi nữ vương thật sâu rồi gật đầu, quay người chạy về hướng Tây.

Lôi nữ vương đứng tại chõ chờ một lúc, đến khi nhóm Tam trưởng lão đuổi tới nơi nhìn thấy bà ta, bà ta mới chạy ngược lại hướng Thư Nam.

Lôi nữ vương xuống núi, gặp lại Vân Nguyệt và Phong Miên.

“Chủ nhân không sao chứ?” Vân Nguyệt căng thẳng hỏi.

“Không sao, đi mau!” Lôi nữ vương lo lắng quát lên.

“Đi.”

Cảm giác có lẽ Thư Nam đã đi xa, Lôi nữ vương tăng tốc, cùng Vân Nguyệt và Phong Miên thoát khỏi sự truy đuổi của Tam trưởng lão.

Thư Nam chạy thẳng về phía trước, không phân phương hướng, cũng không biết cuối cùng đi đến đâu.

Chỉ là vết thương trên người thực sự không chịu nổi nữa, trước mắt anh ta tối sầm, mí mắt nặng trĩu.

Cuối cùng Thư Nam gục ngã trước cổng một sân nhà nông.

Khi ý thức của Thư Nam tan rã, anh ta nhìn thấy một đôi giày trắng nhỏ nhắn, rất sạch sẽ, không dính hạt bụi nào.

Khiến cho bạn không thể tưởng tượng được giày của ai lại có thể sạch được tới mức này.

Sau đó Thư Nam ngất xỉu trên đất.

Nam Cương, tổng bộ của Hắc Vu giáo.

Cả dòng chính của Hắc Vu giáo đều đã bị Trình Kiêu diệt sạch.

Trình Kiêu trở về huyện Kê Kinh, đến nhà Mạc Vũ tìm cô ta Nhìn thấy Trình Kiêu, Mạc Vũ vui mừng chạy tới, nắm lấy tay anh: “Tốt quá rồi, cuối cùng anh cũng về!”

Trình Kiêu mỉm cười nhìn Mạc Vũ, cô ta nhận ra điều gì, đỏ mặt, vội vàng buông tay.

“Anh tiêu diệt Hắc Vu giáo rồi à?” Mạc Vũ hỏi thử, cô ta cảm thấy đây là điều không ai có thể làm được “Ừ. Trình Kiêu gật đầu, nghiêm túc nói: “Dòng chính của Häc Vu giáo đã bị tôi giết, cô có thể về được rồi.”

“Đúng rồi, tôi đã mang công pháp cất giấu trong tổng bộ của Hắc Vu giáo về cho cô rồi, biết đâu lại có ích với cô.”

Trình Kiêu nhẩm niệm, những công pháp điển tích mang về từ Hắc Vu giáo chất đống trên đất.

Nhìn những thứ này, Mạc Vũ kinh hãi, nhìn Trình Kiêu băng vẻ không thể tin được: “Anh thật sự tiêu diệt Hắc Vu giáo rồi ư?”

Lập tức, dường như Mạc Vũ nghĩ tới gì đó, cô ta đột nhiên hỏi “Đúng rồi, anh có tìm thấy một tấm bản đồ rất kỳ lạ không?”

Mắt Trình Kiêu khẽ đảo, anh nhìn Mạc Vũ: “Bản đồ thế nào?”

Mạc Vũ đáp: “Bên trên có vẽ một ngọn núi, trên núi có một thanh kiếm”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.